Tống Văn Ngọc nhìn qua còn rất trẻ, vậy mà trong hoàn cảnh tuyệt vọng đến thế vẫn cố gắng tìm cách tự cứu, dù một thân một mình lênh đênh giữa biển cả, không có gì trong tay, cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ mạng sống.
Chính điểm này khiến Mộ Tinh thực sự nể phục cô ấy.
Hơn nữa, ánh mắt Tống Văn Ngọc vẫn trong trẻo sáng ngời. Dù đã trải qua chuyện kinh hoàng như vậy, đáy mắt cô ấy không hề bị thù hận che phủ. Điều này đủ để thấy tâm tính cô ấy rất tốt.
Mộ Tinh càng có thiện cảm với Tống Văn Ngọc, liền đưa cho cô ấy khay đồ ăn, bên trên đặt một chén cháo nóng.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn chút gì đi đã.”
“Mộ tỷ, em có thể làm bạn với chị không?” Tống Văn Ngọc hít hít mũi, cố giữ bình tĩnh, mặt hơi đỏ lên khi nhận lấy cháo. “Bây giờ em chẳng có gì để báo đáp, cảm ơn chị đã thu nhận em, còn giúp em trị thương nữa. Chị yên tâm, chờ em gom góp đủ vật tư, nhất định sẽ trả lại chị đầy đủ.”
Mộ Tinh không nói những lời khách sáo kiểu như “không cần đâu” hay “không gấp”, mà thẳng thắn gửi yêu cầu kết bạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play