Người phụ nữ ấy tên là Tống Văn Ngọc. Ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở khoảnh khắc vừa thoát khỏi móng vuốt ác ma, dựa vào một tấm ván gỗ lênh đênh trên biển.
Ngâm mình trong nước biển suốt một ngày một đêm, cơ thể mất nhiệt, vết thương bị nhiễm trùng khiến cô rơi vào trạng thái mê man, gần như bất tỉnh từ lúc nào cũng không rõ.
Lúc lờ mờ nghe thấy bên tai có giọng nữ thì thầm mấy chữ “phải sống”, cô mơ hồ cảm nhận được rằng hình như mình đã được cứu. Nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, chẳng biết đó là thật hay chỉ là ảo giác trước khi chết. Mãi đến khi có thứ chất lỏng đắng chát được đổ vào miệng, khiến đầu lưỡi cay xót và sặc ho liên tục, rồi cảm giác đau đớn từ từ tan biến, thân thể cũng dần ấm lại, cô mới dám tin rằng mình... còn sống.
Sau cơn hỗn loạn ban đầu, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Tống Văn Ngọc cố gắng tỉnh táo lại, nhưng vẫn không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và môi trường quá yên bình, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cô cũng mở mắt.
Đầu óc vẫn còn mơ hồ, cô theo bản năng đưa tay lên cổ. Khi chạm đến mặt dây chuyền hình trái tim, trong lòng mới có được chút an tâm. Dù vậy, cô không dám ngẩng đầu lên, sợ rằng tỉnh dậy rồi mới phát hiện hóa ra mình vẫn chưa thoát khỏi bọn ác nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT