Bởi vì sửa đường sắt, cho nên xe lửa về quê chạy nhanh hơn trước một ít, ban đầu phải tốn mười một mười hai tiếng giờ đã rút ngắn lại còn tám tiếng, bọn họ mua vé buổi tối, ngủ một giấc sáng sớm hôm sau đã về đến huyện.
Lần này Tưởng Chính Quang và Tống Xuân Ninh bận quá, cho nên không có thời gian tới đón bọn họ, nhưng lần này người nhà họ Đường đến, người nhà họ Đường đến đón là Đường Tuấn Minh và Giang Nguyệt Hà, sau khi đón người xong lại đưa đoàn người Giang Nguyệt Vi ra bến xe.
Ba năm không về, bến xe cũng thay đổi, xe rộng rãi hơn trước kia, cũng nhiều hơn trước kia, cho nên chờ không bao lâu họ đã được lên xe.
Trên xe còn có rất nhiều người, chỉ còn mấy ghế sau, Giang Nguyệt Vi vừa lên xe hai đứa nhỏ đã bắt đầu nhảy nhót đi vào trong, cô xách đồ đi theo phía sau, đường luồng xe hơi hẹp, túi đồ của cô bất cẩn va vào một người phụ nữ ngồi phía trước.
Cô nhanh nói xin lỗi, hơi thở của người phụ nữ kia hơi gấp, nói: “Không sao.” Sau đó vội kéo mũ và khăn quàng cổ lên che mặt kín mít.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy người phụ nữ này hơi kỳ lạ, có điều không để ý nhiều như thế, chỉ xách đồ đi vào trong, Tưởng Chính Hoa theo phía sau đỡ cô, bảo cô cẩn thận một chút.
Mà lúc này sắc mặt người phụ nữ kia đã thay đổi, ban đầu cô ta bị phán hơn chín năm, tuy rằng ở trong đó cô ta đã có biểu hiện rất tốt, ít nhất là bản thân cô ta nghĩ thế, nhưng bên nhà giam lại chẳng giảm án cho cô ta, vì thế đến tận cận tết mới được thả ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play