Giang Nguyệt Vi cảm thấy khá giày vò, bọn họ sớm đã thấy đỏ rồi, nhưng bây giờ sắp hai tiếng rồi, cô còn đau không theo quy luật, cũng không giống với bác sĩ nói, vài phút đau một lần.
Tưởng Chính Hoa cũng nhìn ra được cô có hơi lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào khác, thế là chỉ có thể ở cùng cô, lúc thì nằm, lúc thì lại đi bộ, cứ như vậy lặp đi lặp lại, đến sáu giờ chiều, giường bên cạnh cũng đã sinh xong rồi, Giang Nguyệt Vi mới cảm thấy được loại đau đến thấu tim.
Cô vội vàng véo người đàn ông của mình ý biểu anh đi xem đồng hồ, lần này cứ cách mười phút lại đau một lần, Mã Ái Vân nhìn sắc mặt cô đã trắng bệt rồi, vì thế vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Lần kiểm tra này, mới mở ba phân, bác sĩ nói còn sớm, sắc mặt của Tưởng Chính Hoa cũng trắng bệt rồi, anh chỉ biết sinh con rất khó, nhưng không ngờ đến lại khó như vậy, bọn họ đợi từ sáng sớm đến tối, bác sĩ vẫn luôn nói là còn sớm, tiếp tục đợi.
Giang Nguyệt Biết bây giờ nên thả lỏng tâm trạng, tiếp tục nghỉ ngơi cho tốt, như vậy mới có thể giữ sức, bởi vì xíu nữa vẫn còn phải chịu giày vò rất lâu.
Chờ đợi cuối cùng là sự giày vò, không bao lâu thì Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến cũng đã tới bệnh viện rồi, hai người bọn họ mang cơm đến, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi trong lòng đều tự hiểu rõ mà không nhắc đến chuyện buổi sáng.
Tưởng Chính Hoa mở hộp cơm ra hỏi cô ăn không, bây giờ Giang Nguyệt Vi đau đến nói không nên lời, chỉ sống c.h.ế.t nắm c.h.ặ.t t.a.y của anh, chịu đựng cơn đau tử * co rút, lắc đầu nói không ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play