Nếu cô ta ăn bát canh này, tiêu chảy vài lần thì nửa cái mạng của cô ta sẽ đi tong, cô ta đâu có ngu.
Tuy trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt cô ta lại ra vẻ giận dữ: “Chú Hai, bằng chứng đâu mà chú lại nghi ngờ tôi? Vì sao lại bắt tôi phải làm theo ý chú?”
Tưởng Chính Hoa không muốn lằng nhằng với cô ta: “Chỉ bằng hành vi lén lút đổ thêm thứ gì đó vào bát canh của cô. Nếu đúng là cô đổ vào bát canh của mình thì bây giờ cô ăn luôn đi.”
Nói rồi anh quay lại nhìn Giang Nguyệt Vi: “Em đi gọi mẹ đến phòng cô ta kiểm tra đi, xem có gói nhỏ màu trắng nào đựng thuốc bột không, xem rốt cuộc bên trong là cái gì?”
Lưu Thải Nga nghe vậy thì sợ tái mặt, bộ não như thể bị ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa. Cô ta đành giận dữ quát lên: “Tưởng Chính Hoa, chú đừng quá đáng, lát nữa tôi sẽ ăn hết bát canh này, nhưng vì cớ gì mà chú đòi lục soát phòng tôi? Chú là công an à?”
Tưởng Chính Hoa nhìn thái độ của cô ta, lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ cô ăn luôn đi, ăn xong tôi sẽ tin thứ vừa được đổ vào là thuốc bổ của cô. Nếu không, tôi có lý do nghi ngờ cô đầu độc Nguyệt Vi và các con của chúng tôi!”
Lưu Thải Nga nghe vậy thì cả người cứng đờ, không ngờ Tưởng Chính Hoa lại nhạy bén như vậy, thoắt cái đã nghĩ đến chuyện đó, thậm chí còn nói trắng ra: “Chú bị điên à, sao tôi có thể làm vậy chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play