Trên mặt Đỗ Trình lúc này tràn đầy vẻ vui sướng và trong sáng của một người vừa phát hiện ra rằng thì ra… mọi người cũng học dốt (九漏鱼)giống mình.

*九漏鱼 là cách viết chơi chữ từ 九院漏掉的鱼, tức những người thi rớt, không lọt vào được một trong chín viện nghiên cứu hàng đầu thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc.

Ở một mức độ nào đó, Cơ Mãn Trai thật sự không hiểu gì về giao tiếp xã hội. Đội mũ lên, hắn là một nhân vật nền bị người ta lướt qua không ai để ý. Gỡ mũ xuống, hắn lập tức biến thành đại ma vương có thể hủy trời diệt đất. 

Người dám mở miệng nói chuyện với hắn chỉ còn lại một tên nửa người nửa khỉ luôn nhảy nhót như điên kia - Tạ Thiên Địa. Nhưng Tạ Thiên Địa nói chuyện thì như pháo hoa, mở miệng là tào lao, vốn chẳng có chút giá trị tham khảo nào.

Mà Cơ Mãn Trai chưa từng tiếp xúc với người bình thường hay yêu quái bình thường, thành ra trước một tiểu yêu như Đỗ Trình, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu được.

"Tôi biết chữ." Cơ Mãn Trai tự thanh minh cho bản thân trước tiên: "Tôi tốt nghiệp đại học."

Lần này đến lượt Đỗ Trình choáng váng: "Anh… anh có… bằng đại học thật á?"

Cơ Mãn Trai gật đầu.

Đỗ Trình lập tức nghiêm mặt, kính nể vô cùng. Cậu đứng dậy, lùi lại nửa bước, quay người đối diện Cơ Mãn Trai, cúi đầu thật sâu: "Tôi thật sự rất kính trọng anh."

Không phải nhờ sức mạnh hay uy nghiêm, Cơ Mãn Trai đã dùng chính "học vấn" để chinh phục trái tim của tiểu yêu.

Đỗ Trình: Bằng đại học… đó là thứ không thể làm giả được đâu!

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Tuy tình trạng của Mạnh Thi Bình rất đặc biệt, nhưng Cơ Mãn Trai vốn là người từng trải, sóng gió nào cũng đã thấy qua nên vẫn giữ vững bình tĩnh để đánh giá tình hình: 

"Linh lực của cậu đúng là bị cô ấy hấp thụ. Về lý mà nói, con người tiếp nhận linh lực từ yêu quái một cách bị động cũng không có gì lạ. Khi con người chết đi, đèn tắt, linh lực vốn không thuộc về họ sẽ tự động rời khỏi thân thể. Nhưng mà…"

"Khoan đã -" 

Đỗ Trình đột ngột cắt ngang lời hắn. Dưới ánh mắt nhìn thẳng của Cơ Mãn Trai, cậu lục lọi trong ngực một hồi rồi lấy ra quyển sổ tay nhỏ, mặt đầy vẻ háo hức học hỏi: 

"Anh nói tiếp đi ạ."

Cơ Mãn Trai: "... Nhưng cô ấy có chấp niệm, và thứ chấp niệm đó đã bị cuốn vào cùng linh lực của cậu, mắc kẹt trong một đoạn luân hồi."

Đỗ Trình cẩn thận ghi chép lại, sau đó cảm thán từ tận đáy lòng: "Linh lực của tôi... lợi hại đến vậy sao."

Đây cũng chính là điều Cơ Mãn Trai đang suy nghĩ. Ấn Phản Sơn vốn dĩ phải có tác dụng tách linh lực khỏi cơ thể Mạnh Thi Bình, vậy mà kết quả lại bị phản tác dụng, còn khiến đối phương chiếm thế thượng phong. Quá bất ngờ.

Một luồng linh lực mạnh mẽ như vậy, chắc chắn phải thuộc về một yêu quái cực kỳ cao cấp, chí ít cũng phải là tồn tại từ thời thượng cổ. Một đại yêu thượng cổ...

Cơ Mãn Trai cụp mắt xuống, lòng suy tính trăm bề.

Đỗ Trình thì vẫn nghiêm túc ghi chú, cắn bút đầy chuyên chú. Cậu cảm thấy hình như mình vừa nghĩ lệch hướng một chút xíu.

Linh lực của cậu chỉ lưu lại trên người Mạnh Thi Bình và nó bị trói buộc với chấp niệm của cô. Nói cách khác, chỉ cần cô buông bỏ được chấp niệm, linh lực của cậu sẽ quay lại. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng... vấn đề ở chỗ, chấp niệm này lại xuất phát từ "kiếp trước" của Mạnh Thi Bình - tức là cái người đã từng dựa vào tường mà hôn một cái rất mãnh liệt kia.

Thế nên, tất cả linh lực của cậu... đều phải quay về từ những "bản chính" của các cặp đôi ấy? Nhưng có rất nhiều người trong số đó giờ đã chết từ kiếp nào, đi đầu thai từ đời tám hoánh nào rồi, cậu phải gọi họ về kiểu gì đây?

Cậu thì không biết cách... nhưng người trước mặt này thì có vẻ biết.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đỗ Trình. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Cơ Mãn Trai với ánh mắt long lanh đầy mong đợi: "Ấn của anh cũng lợi hại thật đó."

Lén lút thêm chữ "cũng" vào để nâng giá trị bản thân, bức tường thành tinh suýt chút nữa là viết chữ "tính toán" lên trán. 

"Thật ra... vẫn còn vài người khác cũng đã cướp mất linh lực của tôi..."

Cậu nhẹ nhàng thả hint.

Cơ Mãn Trai: "Tôi sẽ phụ trách."

Đỗ Trình: "!"

Cảm động quá... xúc động đến nỗi không nói nên lời...

Đỗ Trình xúc động đến mức tay run run, lôi từ trong ngực ra hai ngàn tệ tiền mặt mới nhận được còn nóng hổi: 

"Cho anh nè."

Cơ Mãn Trai nhận lấy.

Đỗ Trình lại suy nghĩ một lát, rồi cắn răng, từ chỗ giấu kín nhất trong ngực lôi ra nốt tờ một trăm tệ cuối cùng: "Cái này cũng cho anh."

Ơn cứu mạng, không thể báo đáp trọn vẹn, hai ngàn mốt gửi gắm chút tấm lòng.

Hai người đạt được đồng thuận, bầu không khí vô cùng ấm áp hài hòa. Cơ Mãn Trai còn rất ga lăng, đích thân đưa Đỗ Trình về lại chỗ làm.

Bị bỏ lại phía sau là Tạ Thiên Địa, lúc này đang chịu trận trước cơn bão tra hỏi của bố Mạnh Thi Bình, mặt mũi nhăn nhó khổ sở. 

Tờ chi phiếu một triệu kia đã bị gã nhét vào túi, dù nóng tay mấy cũng không dám bỏ. Vấn đề là Cơ Mãn Trai ban nãy còn chưa nói rõ ràng là rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, gã làm sao ăn nói được với Mạnh Chiếu Phong?

Chẳng lẽ nói thẳng ra: "Đúng vậy, chúng tôi xử lý trật lất đấy, rồi sao?"

Tạ Thiên Địa loanh quanh nói tránh nửa ngày, cuối cùng viện cớ đi vệ sinh để chui vào nhà vệ sinh gọi điện cho Cơ Mãn Trai: "Anh Cơ, vụ của Mạnh Thi Bình rốt cuộc nên nói thế nào cho ổn đây?"

Gã tin tưởng thực lực của Cơ Mãn Trai là khỏi bàn cãi, nhưng phải có lời giải thích đàng hoàng, để gã còn yên tâm ôm chắc tấm chi phiếu kia.

Trong điện thoại im lặng một hồi, rồi đột nhiên có một tràng tạp âm loạt xoạt vang lên.

"Bảo Mạnh Chiếu Phong cứ yên tâm."

Tạ Thiên Địa im lặng vài giây, rồi lẩm bẩm: "Tôi nghe thấy tiếng còi xe…"

"Ừ. Đang trên đường."

Cơ Mãn Trai đã bật bluetooth.

"Khoan đã… anh đi rồi á?" Tạ Thiên Địa đơ mặt.

"Đưa cậu ấy về chỗ làm."

Tạ Thiên Địa gào lên thảm thiết: "Nhưng tôi… tôi còn đang làm việc mà!!"

"Cậu có xe."

Ờ thì đúng là có thật… Tạ Thiên Địa nghẹn lời. Gã hạ giọng, hỏi tiếp: 

"Tiểu yêu kia xuống xe rồi à? Tôi không nghe thấy tiếng cậu ta."

Đỗ Trình im lặng. Cơ Mãn Trai cũng im lặng.

Đỗ Trình: Để xem cái tên này có nói xấu mình sau lưng không.

Cơ Mãn Trai: Câu .

Tạ Thiên Địa hoàn toàn không nhận ra được sự thầm thì hiểm độc đến mức ăn ý của hai người bên kia đầu dây, vẫn thao thao bất tuyệt như một gian thần đang dâng sớ tố tội: 

"Anh Cơ à, tiểu yêu kia thật sự có gì đó không đúng! Một bức tường sao có thể đẹp trai đến vậy? Anh phải cẩn thận đấy!"

Đỗ Trình: "…" 

Ờm, thế này tính là đang khen mình à?

Cơ Mãn Trai khẽ "ừ" một tiếng rất nhẹ.

Thái độ ngầm đồng tình này rõ ràng đã tiếp thêm sức mạnh cho Tạ Thiên Địa, gã lập tức lớn tiếng: 

"Vậy thì tôi tìm một yêu quái nào đó đi đòi lại hai ngàn tệ kia, anh không ý kiến gì chứ?"

Đỗ Trình trừng mắt, trong lòng bốc hỏa. Cái người này thật quá đáng! Dám tính chuyện cướp tiền?!

Linh lực là thứ quan trọng nhất, nhưng tiền thì cũng xếp hạng nhì, ai mà dám cướp tiền của cậu, cho dù là yêu hay người cũng tuyệt đối không nương tay!

Cơ Mãn Trai: "Chuyện này để tôi lo."

Đỗ Trình trợn tròn mắt, lặng lẽ liếc sang: Thật đó hả?!

Cơ Mãn Trai vẫn rất điềm nhiên, nhìn không ra chút dấu hiệu nào của người vừa thốt ra lời… nói dối tỉnh bơ.

Tạ Thiên Địa nghe vậy liền rùng mình, sau đó lại hân hoan cực độ: "Không sao không sao! Vậy khỏi phiền anh, để tôi tự xử lý, chọn ngày chi bằng hôm nay luôn đi, làm liền tối nay nhé!"

Cơ Mãn Trai: "Được."

Hắn cũng muốn xem thử là tên nào không an phận như thế, dám nhận lời giúp Tạ Thiên Địa đi quấy rối lung tung.

Tạ Thiên Địa vô cùng thỏa mãn cúp máy, hoàn toàn không biết mình vừa tự tay đào một cái hố sâu không đáy cho chính mình nhảy vào.

Đỗ Trình liếc nhìn Cơ Mãn Trai thêm một lần nữa. Cái người này cũng biết chơi chiêu cơ à? Ủa khoan, sao tự nhiên lại dùng từ "cũng"? Ai là người trước đó nhỉ?

Khi đã được đưa về tới hội quán, Đỗ Trình xuống xe, vô cùng cung kính cúi người chào tạm biệt ân nhân cứu mạng. Động tác cúi chào cực kỳ tiêu chuẩn, cực kỳ trang nghiêm.

Từ đằng xa quan sát, Đường Phù suýt chút nữa đứng không vững, hoảng hốt nghĩ bụng: Trời ơi! Cái cúi đầu dán cả trán vào đầu gối thế kia là ý gì? Là muốn tiễn biệt người ta luôn rồi hả? Cái eo nhỏ dẻo ghê vậy á?!

Cơ Mãn Trai khẽ nâng vành mũ, giọng trầm ổn: "Tôi không đi."

Đỗ Trình: "Hả?"

Cơ Mãn Trai: "Chờ thỏ vào bẫy."

Thấy hai người trò chuyện có vẻ khá hòa hợp, Đường Phù cũng rụt rè tiến lại gần: "Đỗ Trình, cậu về rồi à? Khách vẫn đang đợi trong phòng đấy."

Trong phòng bao, đèn LED tiết kiệm điện được điều chỉnh đến độ sáng nhẹ nhàng dễ chịu. Cô gái trẻ đang cúi đầu làm bài trên bàn, bên cạnh là một ly sữa nóng và "Doraemon" đang chỉ trỏ từng câu hỏi: 

"Câu này sao lại chọn C được? Rõ ràng phải là A chứ. Không thể thấy C dài nhất rồi chọn đại đâu nha."

Cánh cửa phòng bao bị đẩy ra, Đường Phù nghiêm mặt bước vào: "Viết bài thì không được nằm sấp!"

"Doraemon" lập tức được nước làm tới: "Nghe chưa? Ông chủ nói không được nằm sấp!"

Mạnh Thiêm Ngọc lườm cậu ta một cái: "Tôi có điếc đâu, ồn chết được."

"Doraemon" bĩu môi đầy tủi thân: "Cậu hung dữ với tớ quá rồi đó! Rõ ràng là cậu chê tớ quê mùa! Tớ đi cho rồi!"

"Doraemon" tức tối bước ra khỏi phòng bao, lúc đi ngang qua Đỗ Trình còn lườm cậu một cái như ai oán: "Giờ mấy đứa nhỏ chẳng đứa nào thích Doraemon nữa…"

Đường Phù thở dài: "Không phải lỗi của Doraemon, là lỗi của cậu không chịu cạo râu!"

Dorae-râu-mon: "Hu hu…"

Cậu ta ngoài Doraemon còn phải cosplay cả Cướp biển vùng Caribe, để râu là hợp lý chứ bộ.

Đỗ Trình bước vào phòng, ngồi xuống cạnh Mạnh Thiêm Ngọc, vừa nhìn thấy đống bài tập tràn ngập mặt bàn thì không khỏi ngạc nhiên: "Cái này là…"

"Em thấy anh nói cũng đúng." Cô bé bình thản đáp: "Học hành đúng là quan trọng thật."

Đường Phù quay đầu, ném cho Cơ Mãn Trai một ánh nhìn đầy kiêu hãnh: "Ngài cảnh sát, chỗ chúng tôi là một hội quán cực kỳ tích cực!"

Cơ Mãn Trai: "Tôi không phải cảnh sát."

Đường Phù: "???"

Không phải cảnh sát mà bày ra cái khí thế này á?!

Nói bắt nhân viên là bắt luôn được á?!

Đường Phù há miệng định phản bác, thì… một xấp tiền mặt dày cộp bất ngờ bị nhét vào tay.

Ngón tay đeo găng đen kẹp một xấp tiền, độ dày chí ít cũng ngót nghét một ngàn: "Tôi chọn cậu ấy."

Đường Phù: Hơ, có tiền thì giỏi lắm à… Nhưng mà bọn tôi không tiếp khách nam đâu đó.

Đường Phù: "Vâng ạ." 

Anh ta cúi mình nhận tiền, không cúi được sâu như Đỗ Trình ban nãy, nhưng cũng cố gắng tạo ra một góc nhọn nhất có thể để thể hiện sự kính trọng với đại gia.

"Ông chủ! Anh không thể nhận tiền của anh ấy!" Đỗ Trình đứng bật dậy.

Đường Phù giật mình: Trời đất ơi, em trai này còn là người có khí chất nữa hả?!

Đường Phù điên cuồng nháy mắt với Đỗ Trình: Đây là tiền đấy em ơi! Là tiền đó! Khách nam thì khách nam, quan trọng là bọn mình hoạt động đàng hoàng hợp pháp! 

"Tiểu Trình à, vị khách này… thành ý lắm đó."

Đường Phù cố tình nhấn mạnh vào hai chữ "thành ý", hy vọng Đỗ Trình có thể bắt được tín hiệu.

Đỗ Trình bước tới, rút lại tập tiền trong tay Đường Phù, hai tay cung kính đưa lại cho Cơ Mãn Trai: 

"Tiền trả lại cho anh. Tôi làm miễn phí."

Đường Phù: "…"

Mới có một tiếng đồng hồ không gặp thôi mà, sao quân đoàn lại sinh ra thêm một vị mãnh tướng như vậy trời?!

Cơ Mãn Trai thản nhiên nhận lại tiền, không chút khách sáo.

Đường Phù vẫn còn ngẩn ngơ thì đã bị Đỗ Trình nhẹ nhàng đẩy ra khỏi phòng.

Đỗ Trình nói với Cơ Mãn Trai: "Anh đợi một chút, để tôi học bài với cô bé xong đã."

Cơ Mãn Trai gật đầu, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Mạnh Thiêm Ngọc gặm đầu bút: "Câu này em không biết làm… rốt cuộc là chọn C hay chọn A đây?"

Đỗ Trình ngồi lại cạnh cô bé, chăm chú nhìn đề một lúc: "Anh cũng không biết."

Mạnh Thiêm Ngọc: "…" 

Hóa ra cái người ra rả khuyên mình học hành cho cố vào này cũng là một học sinh dốt? Thế thì còn tí xíu sức thuyết phục nào nữa chứ!

Đỗ Trình lén liếc sang phía Cơ Mãn Trai: "Ờm… anh tốt nghiệp đại học thật đúng không?"

"Vừa mới thành tinh à?"

Bạch Phiêu Phiêu chăm chú ngắm nghía bộ móng tay vừa mới làm xong của mình, đầu ngón tay bóng loáng xinh xắn khiến cô ta cực kỳ hài lòng.

"Cứ giao cho tôi."

Giọng nói ngọt ngào yêu kiều được gửi đi, Bạch Phiêu Phiêu nhấn nút khóa màn hình, hất tóc một cái rồi phóng lên con xe đạp điện yêu quý của mình. Ra trận!

Hôm nay, tình hình kinh doanh của Hội quán Đặc Ái quả thật không tệ.

Học sinh cấp hai: 1 người.

Nam nhân mặc đồ đen từ đầu đến chân: 1 người.

Mỹ nhân mặc váy trắng áo trắng: 1 người.

Đường Phù cảm thấy trái tim thiếu niên đã chết héo của mình dường như lại bắt đầu đập rộn ràng lần nữa.

"Xin chào, cô tên là gì ạ?"

"Tôi họ Bạch." Bạch Phiêu Phiêu mỉm cười, nụ cười ngọt ngào đậm chất hồ ly tinh: "Tôi đến tìm người."

Chân Đường Phù gần như nhũn ra, giọng nói dịu dàng đến không thể tin nổi:

"Cô tìm ai vậy?"

Không lẽ là tìm một chú cún con đi lạc nào đó? Gâu gâu.

"Đỗ Trình."

Đường Phù tụt mood trong một nốt nhạc.

Cái gì vậy trời, sao ai tới cũng chỉ chỉ trỏ trỏ muốn gặp Đỗ Trình? Cậu ấy cũng có phải đẹp trai lắm đâu chứ!

Đường Phù tức muốn nghẹn, hoàn toàn quên mất trong lòng mình từng phong cậu trai kia làm cây rụng tiền cấp quốc bảo.

Tuy thế, yêu cầu của mỹ nhân, anh ta sao nỡ từ chối? Đường Phù dẫn cô ta đến trước cửa phòng bao, giải thích: "Đỗ Trình đang tiếp hai khách rồi, có thể cô phải đợi một chút…"

"Không sao." Bạch Phiêu Phiêu tự tin hất tóc, khí chất ngút trời. Nam hay nữ thì cũng không ai có thể cưỡng lại sức quyến rũ của một cửu vĩ hồ cả.

Ngoại trừ…

Cửa phòng bao bị Bạch Phiêu Phiêu đẩy mở dứt khoát.

Đập ngay vào mắt là chiếc mũ đen quen thuộc.

Bạch Phiêu Phiêu: đồng tử chấn động.

"Cô đến rồi à." Cơ Mãn Trai điềm đạm lên tiếng, như thể từ sớm đã liệu được mọi chuyện: "Vào đi."

Đường Phù nhìn thấy mỹ nhân kia luống cuống bò lết vào phòng, còn không quên đóng cửa thật mạnh.

Bạch Phiêu Phiêu ôm lấy hai tai, ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc tường.

Đỗ Trình nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi thở dài một tiếng: Ôi, một màn quá đỗi thân quen.

Nếu không phải vì có người ngoài ở đây, chắc chắn Bạch Phiêu Phiêu đã quỳ thẳng xuống rồi, trông thảm một chút thì dễ xin tha hơn.

"Anh Cơ, là Đạo trưởng Tạ sai tôi đến." Giọng cô ta mềm nhũn, cung kính cúi đầu.

"Chỉ cần cậu ta bảo cô đến là cô sẽ đến sao?" Cơ Mãn Trai thong thả hỏi.

Bạch Phiêu Phiêu: "… Tôi sai rồi."

Tạ Thiên Địa! Đồ đàn ông tồi tệ! Đồ cặn bã! Bà đây với nhà ngươi chưa xong đâu! Đồ khốn kiếp!

Mạnh Thiêm Ngọc tò mò hỏi: "Chị gái xinh đẹp này là bạn gái của anh hả?"

Đỗ Trình lập tức dựng tai lên, với loại thông tin này, bản năng phản ứng cực nhanh.

Bạch Phiêu Phiêu lúc này mới để ý thấy bên cạnh Cơ Mãn Trai còn có một cô bé loài người.

Cô bé mặc đồng phục học sinh, phía trước bày ra một cuốn tập bài tập, đang nằm bò viết lách chăm chỉ. Ngài Cục trưởng đại nhân đè tay lên tờ đề, hơi cúi người xuống… nhìn qua giống như đang dạy kèm?

Bạch Phiêu Phiêu: đồng tử bão tố.

Ngoài ra, cái kẻ đang rụt rè ló đầu nhìn vào… Mẹ ơi, dễ thương muốn xỉu. Là ai thế nhỉ? Chính là cái người giật tiền đó à?

Đạo trưởng Tạ đúng là…!

Xinh thế này, cho cậu ta ít tiền thì làm sao chứ!

Tộc hồ ly chín đuôi luôn thấu hiểu giá trị của sắc đẹp, cán cân trong lòng Bạch Phiêu Phiêu lập tức nghiêng hẳn về phía tiểu yêu kia.

"Không phải." Cơ Mãn Trai ngoắc tay với Bạch Phiêu Phiêu.

Đỗ Trình nhẹ nhàng thở phào: May quá may quá, mình ghét nhất là mấy cặp đôi.

Bạch Phiêu Phiêu lập tức cụp đuôi, lủi thủi đi tới, cúi đầu khom lưng:

"Anh có gì cứ sai bảo."

"Vật lý lớp chín, biết làm không?"

Bạch Phiêu Phiêu liếc qua bài thi, thở dốc: "Biết… chắc là biết…"

Cơ Mãn Trai đứng dậy nhường chỗ: "Cô làm đi."

Toàn thân Bạch Phiêu Phiêu cứng đờ: "Không… không được đâu, anh Cơ, anh ngồi đi anh ngồi đi, vẫn là anh dạy thì hơn…"

Cơ Mãn Trai liếc mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng thốt ra một câu chí mạng:

"Cô không biết làm."

Bạch Phiêu Phiêu: "…" Muốn khóc quá rồi đây này.

"Cô đã học lớp mười rồi, tại sao bài lớp chín lại không biết làm?" Giọng Cơ Mãn Trai nhàn nhạt.

Mạnh Thiêm Ngọc ngạc nhiên: "Chị ơi, chị mới học lớp mười á?"

Vẻ ngoài diễm lệ nhìn như ít nhất cũng hai mấy tuổi của Bạch Phiêu Phiêu lập tức không có lời nào để biện minh - ngày đầu tiên thành tinh cô ta đã trông thế này rồi! 

"Tôi… tôi…" Bạch Phiêu Phiêu nghiến răng: "Tôi lưu ban."

Ánh mắt của Mạnh Thiêm Ngọc ngay lập tức trở nên phức tạp, trong đồng cảm còn kèm thêm cảnh tỉnh, quay sang nói với Đỗ Trình: "Anh nói đúng, em đúng là nên học hành đàng hoàng."

Bạch Phiêu Phiêu: "…"

Hai học sinh dốt bị "thầy giáo Cơ" sắp xếp thành một nhóm học tập tạm thời, ngồi sát nhau cùng nhau thảo luận vật lý lớp 9.

Bạch Phiêu Phiêu vốn đến đây để dạy dỗ cái kẻ giật tiền, ai ngờ lại bị vật lý trung học đánh cho tơi tả. Cô ta ấm ức muốn khóc! Rõ ràng cô ta chọn ban Xã hội ở trường đào tạo yêu quái mà! Trường người ta phân ban từ năm lớp 10 cơ mà!

Bên này, Đỗ Trình và Cơ Mãn Trai đứng cạnh cửa sổ, không làm phiền "các em nhỏ" đang học bài. Đỗ Trình vài lần muốn nói lại thôi, ánh mắt ngập ngừng mà cứ ngước lên nhìn Cơ Mãn Trai.

Ánh trăng bạc đổ xuống vành nón của Cơ Mãn Trai, rọi bóng nghiêng nghiêng đậm nét lên nửa khuôn mặt hắn. Hắn tựa người vào khung cửa, nửa thân người như hòa vào nền sáng mờ ảo, trông chẳng khác nào một bức tranh sống động trong đêm.

"Cái đó… chính là… ừm… tôi cũng muốn đi học…" Đỗ Trình lấy hết can đảm, mặt dày mở lời: "Các anh là cơ quan gì vậy?"

Một nơi có thể để yêu quái học cấp 3, học lên đại học nữa ấy. Thật sự quá đỉnh luôn!

Cơ Mãn Trai quay mặt lại, vành mũ nghiêng bóng, ánh sáng lướt qua bờ mi: "Cục Quản lý Yêu Quái."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play