Khu tập thể cũ với tuổi đời ít nhất cũng trên ba mươi năm, cứ đến mùa hè là cả dãy nhà đồng loạt vang lên tiếng điều hòa rì rì, từng dàn nóng ngoài ban công phun ra hơi nóng như thể cả tòa nhà biến thành một chiếc máy cày cũ đang trục trặc. 

Hơi nóng bị đẩy ngược vào hành lang, khiến không gian càng thêm oi bức, ẩm thấp. Những góc tường bẩn thỉu là nơi lũ muỗi kích động vù vù bay ra, vo ve tìm kiếm con mồi. Hầu như cánh cửa nào cũng đóng kín mít, như muốn tự cách ly khỏi cái nóng thiêu người.

Duy chỉ có cửa phòng 404 là đang mở.

"Ở đây không có người cậu tìm đâu." Chu Cách Hải dứt khoát nói, tay đẩy xe lăn chuẩn bị đóng cửa lại.

Ngay khi cánh cửa sắp khép lại, một bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh bất ngờ chen vào giữa khe cửa. Cùng lúc đó, một khuôn mặt vô cùng dễ mến cũng thò vào theo. Gương mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, sống mũi cao và đôi môi đỏ hồng. Dáng vẻ thanh niên, thần thái thiếu niên, lại pha thêm nét ngây ngô như trẻ nhỏ, tất cả hòa quyện rất hài hòa trên khuôn mặt cậu. Cậu cười một cái, lúm đồng tiền sâu bên má trái lộ rõ:

"Là Hùng Củ Củ giới thiệu tôi đến."

Chu Cách Hải sững lại một lúc, tay đặt trên tay nắm cửa, do dự một lát rồi mở rộng cửa: 

"Vào đi."

Đỗ Trình lập tức len qua khe cửa, sợ đối phương đổi ý đóng cửa lại.

Căn hộ Chu Cách Hải đang ở không lớn, chỉ gồm một phòng ngủ, một phòng khách, tổng diện tích chừng năm mươi mét vuông. Tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, đồ đạc sắp xếp gọn gàng nên dù không gian chật hẹp vẫn không đến nỗi lộn xộn.

"Cậu ngồi đâu tùy thích." Chu Cách Hải điều khiển xe lăn rất thành thạo trong không gian nhỏ hẹp của phòng khách, bánh xe lăn lạo xạo trên nền gỗ cũ nhưng không hề va phải thứ gì. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Đỗ Trình như đang mộng du, ngồi xuống một chiếc ghế đẩu thấp, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào ống quần trống rỗng của Chu Cách Hải:

"Anh như vậy... bao lâu rồi?"

Chu Cách Hải rót một cốc nước, điều khiển xe lăn trơn tru tiến lại gần Đỗ Trình, đưa ly nước cho cậu:

"Uống miếng nước đi, sau khi hóa hình chắc cậu khát lắm."

Đỗ Trình không chỉ khát, mà còn đói, đói đến mức như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong bụng.

"Cảm ơn anh."

Cậu tu liền một mạch bảy, tám ly nước mới tạm dập được cơn khát. Nhưng khi hết khát rồi, cơn đói lập tức ập đến.

"Cơm hộp tối qua còn thừa, cậu ăn được không?"

Chu Cách Hải mở tủ lạnh, lấy ra một cái đĩa.

Đỗ Trình lập tức gật đầu lia lịa, nhìn anh với ánh mắt biết ơn, nở một nụ cười chân thành: "Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, Củ Củ nói anh tốt tính, mà anh đúng là tốt thật."

Chu Cách Hải vẫn dửng dưng, dáng vẻ hóa hình là thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, ngoại hình bình thường, thần sắc điềm tĩnh, có chút xa cách. Giọng nói rõ ràng, chuẩn mực: "Cậu ta xạo đấy."

Đỗ Trình: "…"

Cơm nguội, lại khô cứng, thế mà Đỗ Trình vẫn ăn ngon lành. Sau khi hóa thành người thì cũng phải chịu khổ như con người – nóng, lạnh, đói, khát, thứ nào cũng không né được. Nhưng cho dù như thế, cũng vẫn còn tốt hơn hàng ngàn lần so với việc cả đời là một bức tường vô tri bất động, bị giam cầm trong một chỗ suốt nhiều năm trời.

"Ngon thật ấy." Đỗ Trình nhìn cái đĩa trống trơn, mắt vẫn lưu luyến không rời: "Đồ ăn của loài người đúng là mỹ vị nhân gian."

Chu Cách Hải mặt không đổi sắc:

"Tôi chỉ mời cậu bữa này thôi."

Đỗ Trình vội vàng xua tay:

"Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải tới để ăn chực đâu. Củ Củ nói anh có cách chữa khuyết điểm sau khi hóa hình…"

Ánh mắt Chu Cách Hải sắc bén hẳn lên, quét một lượt từ đầu đến chân Đỗ Trình, như thể chỉ trong một cái liếc đã nhìn thấu toàn bộ, nhưng chẳng phát hiện ra chỗ nào thiếu linh kiện cả:

"Cậu có khuyết điểm à?"

Đỗ Trình: "Có."

Chu Cách Hải: "Ở đâu?"

Đỗ Trình hơi do dự, gương mặt lộ vẻ xấu hổ: "Tôi… không có ngực."

Chu Cách Hải: "…"

Chu Cách Hải thu lại ánh nhìn, trên gương mặt trắng trẻo thoáng ửng hồng, kiên nhẫn phổ cập kiến thức sinh lý học: "Dạng người của giống đực thì thường… không có ngực."

Đỗ Trình vội giải thích: "Ý tôi không phải vậy."

Cậu dùng tay vẽ thành một vòng tròn trước ngực: "Ở đây… lõm vào một miếng."

Chu Cách Hải hơi nhíu mày: "Bản thể của cậu là gì?"

Đỗ Trình: "Tường."

Chu Cách Hải: "?"

Đỗ Trình nói rõ hơn: "Là cái tường’ trong chữ có bộ thổ."

Chu Cách Hải: "…"

Đỗ Trình tiếp lời:

"Củ Củ nói chúng ta cũng được tính là đồng loại, vì anh cũng là kiến trúc thành tinh mà."

Chu Cách Hải không để bản thân bị kéo vào cái đề tài kỳ cục ấy, ánh mắt dần nghiêm túc hơn, dừng lại nơi ngực của Đỗ Trình.

Sau khi hóa hình, linh lực của Đỗ Trình gần như cạn sạch, cố lắm cũng chỉ đủ hóa ra một bộ quần áo để che thân, miễn cưỡng gọi là không quá khó coi. Thấy Chu Cách Hải nhìn chăm chăm, cậu thoải mái đề nghị:

"Muốn xem thử không?"

Chu Cách Hải: "…"

Chu Cách Hải lạnh nhạt đáp:

"Không cần."

"Củ Củ nói anh có cách đó." Đỗ Trình cũng sắp rối loạn vì vụ này.

Lúc cậu hóa hình, Hùng Củ Củ có mặt tại chỗ. Vừa thấy hố lõm trên ngực cậu, Củ Củ đã hét toáng lên:

"Sao cậu không có ngực?!"

Đỗ Trình cũng sững sờ. Quay đầu nhìn lại bản thể, phát hiện chỗ lõm kia… vốn dĩ đã có từ trước. Trong đầu lập tức hiện ra bao nỗi đau khổ suốt mấy nghìn năm qua, cậu nghiến răng nghiến lợi:

"Tôi phải xử hết đám cẩu nam nữ đó!"

"Cặp đôi à?" Chu Cách Hải ngắt lời Đỗ Trình. 

"Lõm ở ngực cậu có liên quan đến mấy cặp đôi đó?"

Đỗ Trình gật đầu nghiêm túc: "Bọn họ rất tệ."

Chu Cách Hải tỏ vẻ: ‘Rồi, mời cậu kể bi kịch của mình đi.’

Đỗ Trình siết chặt nắm tay, giọng đầy căm phẫn:

"Bọn họ… hôn nhau ngay trên người tôi!"

Chu Cách Hải: "…"

Càng nói, Đỗ Trình càng tức. Cậu lại chỉ vào ngực mình lần nữa:

"Ngay chỗ này, lần nào cũng là ngay đây! Hôn kịch liệt lắm, nhất là đàn ông, tôi còn sợ anh ta nuốt chửng cô gái kia luôn đấy!"

Chu Cách Hải: "…"

"Củ Củ bảo, yêu quái hóa hình mà có khuyết điểm thì sẽ chết rất nhanh."

Cái "chết" của yêu quái không giống người thường. Với con người, chết là thân xác tiêu tan. Nhưng với yêu quái, chết là khi tầng linh hồn bị đánh trở về nguyên hình và vĩnh viễn không thể thành tinh lại được.

Với Đỗ Trình, đã làm một bức tường suốt mấy ngàn năm, giờ vừa mới thành tinh, cậu tuyệt đối không muốn quay lại kiếp làm tường bất động kia nữa.

May mà Hùng Củ Củ rất rành đời, ngay lập tức chỉ ra một con đường sống. Cậu ta nói trong thành phố này có một yêu quái khác cũng hóa hình thất bại, mang khuyết điểm lớn, nhưng vẫn sống tốt đến tận bây giờ. Và thế là Đỗ Trình theo địa chỉ mà Củ Củ đưa, tìm đến Chu Cách Hải.

Sau khi nghe xong câu chuyện bi thương ấy, Chu Cách Hải không nói gì, chỉ lặng lẽ điều khiển xe lăn đi vào căn bếp chật hẹp. Đỗ Trình vội vàng bước theo.

Căn bếp quá nhỏ, Chu Cách Hải cùng chiếc xe lăn gần như chiếm hết không gian. Anh ấy quay lưng về phía Đỗ Trình, bắt đầu đun nước.

Đỗ Trình đứng ngoài cửa bếp, im lặng một lúc rồi nói:

"Tôi biết… nhất định đó là bí quyết của anh. Chỉ cần anh chịu giúp tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp."

Ấm nước bắt đầu sôi ùng ục, trong phòng yên tĩnh đến lạ. Mãi đến khi nước sôi hoàn toàn, Chu Cách Hải mới chậm rãi lên tiếng:

"Giờ cậu có chỗ nào để đi không?"

"Không có."

"Ghế sofa trong phòng khách kéo ra có thể ngủ được một người."

Nghe giọng điệu của Chu Cách Hải, hình như là định cho cậu ở lại, cũng đồng nghĩa với việc sẽ giúp cậu. Đỗ Trình mừng rỡ, lập tức cảm ơn rối rít:

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm! Anh đúng là người tốt!"

Liên tiếp nhận được hai "thẻ người tốt", Chu Cách Hải cụp mắt, xách ấm nước rót vào ấm trà:

"Cậu ở đây thì không thể ăn không ở không được."

"Đương nhiên rồi! Anh cần tôi làm gì cứ nói!"

"Rửa cái đĩa cậu vừa ăn cơm đi."

"Rõ-!"

Chu Cách Hải rời khỏi bếp, Đỗ Trình vội vàng ôm cái đĩa chạy vào trong và bắt đầu rửa. Vì mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi nên tâm trạng của cậu cực kỳ vui vẻ, vừa làm vừa ngân nga điệu nhạc mà Hùng Củ Củ thích hát.

"Quên mất chưa giới thiệu, tôi tên là Đỗ Trình, tôi biết anh là Chu Cách Hải."

Sau khi hoàn thành mọi việc theo yêu cầu, từ rửa bát, lau bàn, lau sàn, cuối cùng Chu Cách Hải cũng chịu bắt đầu chỉ dẫn.

"Khuyết điểm của nguyên hình sẽ không ảnh hưởng đến hình người."

"Dù bản thể của cậu có lõm thật, hình người cũng không nên bị như thế."

"Hình người của yêu quái là do linh lực cấu thành. Nếu như đúng như lời cậu nói là vấn đề xuất phát từ mấy cặp đôi đó thì chỉ có một khả năng."

"Bọn họ đã hút mất linh lực của cậu."

Đỗ Trình ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ghi chép chăm chú, nghe đến đây thì bắt đầu rầu rĩ:

"Vậy phải làm sao? Có cách nào đòi lại từ bọn họ không?"

Chu Cách Hải cúi đầu nhìn ống quần trống rỗng của mình, thản nhiên đáp:

"Không biết."

Đỗ Trình ngẫm nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói:

"Vậy tôi tìm bọn họ rồi giết có được không?"

Chu Cách Hải ngước mắt lên. Nhân dạng của Đỗ Trình thật sự rất đẹp, không chỉ tinh xảo thanh tú mà còn mang một vẻ sạch sẽ thoát tục, trông như tiểu đồng bên Phật tổ trong chùa lớn được nuôi dạy thành người. Khuôn mặt xinh đẹp, giọng điệu ngây thơ, vậy mà thốt ra những lời tàn nhẫn đến giật mình. Đúng vào khoảnh khắc đó, Chu Cách Hải mới thực sự cảm nhận rõ kẻ trước mặt mình đúng là một tiểu yêu mới thành tinh, bản năng còn hoang dã vô cùng.

Chu Cách Hải bình tĩnh nói:

"Không được. Làm hại con người sẽ khiến Cục Quản lý Yêu Quái đến tìm cậu."

Lại một cái tên xa lạ lọt vào tai, Đỗ Trình ngạc nhiên hỏi:

"Cục Quản lý Yêu Quái là gì vậy?"

Chu Cách Hải đáp, giọng đầy châm biếm: ( app TYT - tytnovel )

"Một nơi do một tên bạo quân tự cao tự đại lập ra, cứ tưởng mình có thể cai trị, phán xét và kiểm soát trật tự thế giới. Bọn họ không ưa bất cứ yêu quái nào có tự do nên bày ra đủ loại quy tắc để trói buộc chúng ta. Chỉ cần không hợp mắt, bọn họ có thể tùy tiện trừng phạt."

Đỗ Trình bắt đầu thấy hơi sợ:

"Trừng phạt kiểu gì?"

Chu Cách Hải suy nghĩ một chút rồi kể:

"Năm ngoái có một con sư tử thành tinh, chạy trốn ra ngoài làm bị thương con người. Bị Cục bắt về, phạt nó phải đi làm… logo thương hiệu ba năm."

Đỗ Trình ngơ ngác:

"Logo thương hiệu là gì?"

Chu Cách Hải chỉ vào tờ tờ rơi khuyến mãi của siêu thị đặt trên bàn:

"Đó, đang bán đồ điện gia dụng kia kìa."

Đỗ Trình liếc nhìn tờ giấy in hình một con sư tử cười toe toét, ngồi chễm chệ trên bìa quảng cáo, lập tức cảm thấy Cục Quản lý Yêu Quái quá kinh khủng, quá tàn nhẫn. Yêu quái tu luyện nghìn năm vạn năm mới hóa thành hình người, vậy mà chỉ một cú "đánh tụt cấp" đã bị ép từ 3D xuống làm 2D. Đúng là đỉnh cao của sự sỉ nhục, bi thảm của bi thảm.

Đỗ Trình rùng mình một cái, sau đó nghiêm túc thề thốt:

"Tôi nhất định sẽ không làm hại con người!"

"Ừm." Chu Cách Hải nói: "Chuyện này không cần gấp. Tình hình không đến mức tệ như Củ Củ nói. Với tình trạng của cậu bây giờ, ít nhất cũng còn cầm cự được vài tháng. Việc cấp bách hiện tại là phải tìm một công việc. Tôi không nuôi nổi cậu. Nếu không, chưa kịp tiêu tán vì khiếm khuyết hình người, cậu đã chết đói trước rồi."

Gánh nặng của việc tồn tại và sinh tồn đè lên vai Đỗ Trình, nhưng cậu vẫn rất lạc quan. Chỉ cần còn sống, chỉ cần có thể sống như con người, thì vẫn còn hy vọng.

Chu Cách Hải giới thiệu cho cậu một người:

"Anh ta tên Mục Dã, là con người, sống ngay tầng 13, căn 1301. Cậu đến tìm anh ta, nhờ làm một thẻ căn cước giả, rồi làm thêm một bằng cấp giả. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để lộ thân phận yêu quái của mình."

"Rõ rồi!" Đỗ Trình ghi nhớ kỹ, nói xong là lao ra khỏi cửa, hừng hực khí thế chạy thẳng lên tầng 13. Sau khi có thân người, chạy mấy tầng lầu khiến cậu đỏ mặt thở dốc, lồng ngực đau tức, vừa cảm nhận rõ rệt sự tồn tại của việc được sống, lại vừa tủi thân nghĩ đến chỗ lõm trên ngực mình.

"Cậu làm tôi quá thất vọng!"

Một giọng nữ nghẹn ngào bật lên, cửa phòng 1301 bất ngờ bật mở. Đỗ Trình giật mình giơ hai tay đầu hàng rồi nép vội sang bên cạnh, sợ chỉ cần va vào cô gái là sẽ bị Cục Quản lý Yêu Quái tóm cổ ngay lập tức.

Cô gái lấy tay che mặt, chạy vụt xuống cầu thang. Đỗ Trình nhìn bóng lưng cô dần biến mất, trong lòng thoáng dâng lên một cảm giác lạ lẫm, như thể đã từng gặp ở đâu đó… một sự quen thuộc khó nói thành lời.

"Này-"

Giọng nói khó chịu của một chàng trai vang lên sau lưng. Đỗ Trình quay đầu lại, thấy một cậu trai cao ráo, điển trai đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt không mấy thân thiện.

"Nhìn cái gì mà nhìn?"

Đỗ Trình vừa định đáp lại thì ngực bỗng chấn động dữ dội. Cậu theo phản xạ đưa tay ôm lấy ngực. Vừa chạm vào, cậu liền sững sờ.

Ngực cậu… hình như… to lên một chút rồi?

"Cậu đấy, tôi đang nói chuyện với cậu!" Mục Dã lớn giọng. Anh ta cực kỳ khó chịu khi thấy người lạ trước mặt vừa rồi dán mắt nhìn bạn gái mình – Mạnh Thi Bình. Tòa nhà này đủ loại người, tốt xấu lẫn lộn. Anh ta đã nhiều lần dặn Thi Thi đừng đến tìm mình, chỉ sợ cô bị kẻ xấu để ý. Dù người trước mắt nhìn thế nào cũng giống một "trai tốt" tiêu chuẩn, nhưng Mục Dã vẫn không yên tâm.

Đỗ Trình hoàn hồn, tay vẫn ôm ngực, lẩm bẩm:

"Tôi tới… làm giấy tờ."

Nghe có "khách hàng" tìm đến, thái độ của Mục Dã dịu xuống đôi chút:

"Làm giấy gì?"

Đỗ Trình: "Căn cước và bằng cấp."

Mục Dã nhướn mày: "Bằng cấp gì? Đại học thì tôi không làm được đâu."

Đỗ Trình ngẫm nghĩ, thật ra cậu cũng chẳng biết "bằng cấp" là thứ gì, cũng quên hỏi rõ Chu Cách Hải. Suy nghĩ một lúc, nếu đại học không làm được…

"Vậy… tiểu học đi."

Mục Dã: "…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play