“Nghe chưa, ký túc xá nam tầng 4, phòng 204B lại có chuyện rồi đấy!”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, vừa nghe thôi đã nổi hết da gà rồi.”
“Chậc, mày nói có khi nào là… trở về báo thù không? Mà cũng đâu nghe nói bọn họ có thù oán gì đâu…”
Ngồi trong lớp học, Khương Sanh Sanh vén mái tóc rũ xuống gò má, nghe được tiếng thì thầm từ phía sau, tay đang cầm bút khựng lại giữa không trung.
Cô quay đầu lại, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mấy người bạn cùng lớp, lên tiếng hỏi:
“Cho hỏi, bên ký túc xá nam xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lớp hầu như ai cũng biết chuyện Khương Sanh Sanh từng yêu đương với Tống Vu, nghe cô hỏi như vậy, mấy người kia có chút lúng túng, gãi đầu gãi tai, cuối cùng không chịu nổi lòng hóng chuyện, cúi đầu ghé sát, hạ giọng thì thào:
“Ký túc xá nam tầng 4, phòng 204B, bạn cùng phòng với Tống học trưởng, Liêu học trưởng ấy, nghe nói nửa đêm mộng du lên sân thượng, rồi… rơi thẳng từ đó xuống đất. Hiện giờ đang nằm viện, thành người thực vật rồi…”
Phần sau họ nói gì, Khương Sanh Sanh đã không còn nghe rõ nữa.
Trái tim cô khẽ đập lỡ nhịp, bất giác nhớ lại lời Tống Khanh Tu từng nói, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Nhận ra sắc mặt Khương Sanh Sanh dần trở nên khó coi, mấy người kia lập tức im lặng, liếc nhìn nhau một cái rồi vội vàng cúi đầu làm bài tập.
Bọn họ chợt nhớ ra, Khương Sanh Sanh chính là bạn gái cũ của Tống Vu, người từng ở chung phòng với Liêu học trưởng. Vậy mà còn nhắc đến chuyện này trước mặt cô, chẳng khác nào bóc lại vết sẹo của người ta.
Suốt tiết học sau đó, Khương Sanh Sanh không thể tập trung nổi. Trong đầu cô cứ chốc chốc hiện lên lời của Tống Khanh Tu, rồi lại vang vọng lời bàn tán khi nãy, và… gương mặt Tống Vu.
Thường ngày đi học, Khương Sanh Sanh vẫn ở ký túc xá trường, sinh viên năm hai bài vở vốn đã rất áp lực.
Buổi tối, tiết học cuối cùng kéo dài đến tận 8 rưỡi. Lúc tan học, trời đã tối hẳn, ánh đèn đường vàng vọt kéo dài bóng cô dưới đất thành một vệt mỏng manh.
Đang bước đi, chân cô đột ngột khựng lại. Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm xuống đất, từ lúc nào, bên cạnh cái bóng của cô lại xuất hiện thêm một cái bóng khác, to lớn hơn.
Trên con đường ít người qua lại, ai nấy đều bước vội về phía ký túc xá, không ai để ý đến Khương Sanh Sanh đã cứng đờ như tượng đá.
Bỗng, một ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng chạm vào má cô. Cái lạnh đó thấm qua da thịt, xuyên vào tận xương tủy khiến Khương Sanh Sanh vô thức rụt cổ lại.
“Bảo bối.”
Thanh âm quen thuộc vang lên sát bên tai, đồng thời, cô cảm nhận được vành tai bị vật gì đó ẩm ướt nhẹ nhàng ngậm lấy. Hơi thở cô lập tức cứng lại.
Dường như vì phản ứng run rẩy nho nhỏ ấy mà hài lòng, tâm trạng Tống Vu dịu lại. Hắn tiếp tục liếm nhẹ vành tai cô, giọng nói mang theo ý cười mơ hồ:
“Em… đã biết hết rồi nhỉ…”
Cảnh vật xung quanh dần yên ắng đến đáng sợ. Trường học rộng lớn bỗng như chỉ còn lại một mình Khương Sanh Sanh.
Cô liếm môi, cảm thấy khô khốc đến khó chịu, định bụng làm bộ như không biết gì. Nhưng Tống Vu không cho cô cơ hội đó.
Hắn từ trong bóng cô bước ra, rồi ngay trước mặt cô, ngưng tụ thành hình người. Cúi đầu, nhìn thẳng vào cô.
Thấy đồng tử Khương Sanh Sanh co rút lại, Tống Vu khẽ cười. Nhưng nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt:
“Em sợ anh à, Sanh Sanh?”
Làm ơn đi, trước mặt cô bây giờ rõ ràng là một hồn ma mang theo sát khí, là kẻ đã làm hại người. Khương Sanh Sanh dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể giả vờ không sợ hãi được.
Đúng là họ từng có những kỷ niệm đẹp, từng yêu nhau thật lòng. Nhưng… cô không thể chấp nhận được chuyện Tống Vu đã xuống tay hại người.
“Vì sao lại hại anh ta? Anh ta chẳng phải là bạn cùng phòng của anh sao?”
Khương Sanh Sanh không hiểu giữa Tống Vu và Liêu học trưởng có mâu thuẫn gì, câu hỏi ấy bật ra theo bản năng.
Yên tĩnh —— không khí bỗng chốc đặc quánh lại, thứ mùi sền sệt không sao diễn tả nổi dần xâm thực khoang mũi, Khương Sanh Sanh như ngửi thấy một mùi nguy hiểm vô hình.
“A, vì sao?”
Người con trai đứng trước mặt cô chậm rãi ngồi dậy, ánh đèn đường rọi lên thân thể hắn nhưng dưới chân hắn lại chẳng có lấy một cái bóng.
Tống Vu che mặt, trong lồng ngực ngập tràn oán hận và phẫn nộ, cảm xúc như muốn bùng nổ. Gương mặt hắn bắt đầu rỉ máu từ những vết nứt nhỏ li ti, bản năng khiến hắn không muốn để Khương Sanh Sanh thấy bộ dạng đó.
Hắn không muốn mất cô. Không muốn từ trong ánh mắt cô nhìn ra nỗi sợ hãi, khiếp đảm hay cả ghê tởm dành cho mình.
Tống Vu biết, nếu điều đó xảy ra, hắn thật sự sẽ phát điên.
Gắng sức đè nén cơn giận đang sục sôi, hắn khẽ bật cười, ánh mắt khác hẳn người thường, đồng tử đen kịt, chăm chú nhìn vào cô gái đang cố gắng giữ bình tĩnh. Nụ cười giễu cợt dần biến mất khỏi khuôn mặt hắn.
Biểu cảm vô cảm của Tống Vu khiến người ta phát lạnh.
Bên tai Khương Sanh Sanh vang lên tiếng tim đập mạnh đến mức cô suýt không kìm được mà hét lên bỏ chạy.
“Có phải là bọn họ hại ——”
“Bảo bối,”
Không đợi cô nói hết câu, Tống Vu đã lạnh lùng cắt ngang:
“Đừng hỏi, được không? Anh sẽ không làm hại em.”
Bị hắn siết chặt vào vòng tay lạnh như băng, Khương Sanh Sanh khẽ cụp mắt xuống, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Vậy tức là, em nghĩ bạn cùng phòng của Tống Vu đã làm gì đó nên mới khiến Tống Vu… chết?”
Trong văn phòng hội sinh viên, Khương Sanh Sanh ngồi trên sofa, người con trai đứng trước cửa sổ quay người lại. Gương mặt anh tuấn khiến cô bất giác thất thần.
Chỉ trong khoảnh khắc, cô như thấy trên mặt Tống Khanh Tu một nụ cười kỳ quái.
Khương Sanh Sanh cúi đầu, khẽ lắc nhẹ. Có lẽ vì bị mấy chuyện xảy ra gần đây dọa cho phát hoảng, cô mới bắt đầu sinh ra ảo giác.
Tống Khanh Tu là anh họ của Tống Vu, anh ấy chắc chắn sẽ không hại cô. Cô nên thư giãn, thả lỏng thần kinh đã căng như dây đàn.
Khương Sanh Sanh không nhận ra rằng, phía sau cô, sau vách ngăn chỗ pha trà, có hai tiếng hít thở rõ rệt truyền đến.
Chúc Đan, cô gái tóc ngắn, cùng bốn người chơi khác đang nín thở nghiêng tai lắng nghe đoạn đối thoại bên ngoài.
Nghe Tống Khanh Tu lặp lại câu hỏi, Khương Sanh Sanh không kìm được lên tiếng phản bác:
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tống Vu sẽ không chủ động hại người. Anh ấy… anh ấy không phải người như vậy.”
“Em sao biết được anh ta chưa từng lừa em?”
Không hiểu vì sao, khi nghe thấy cô nói đầy tin tưởng về Tống Vu, trong lòng Tống Khanh Tu lại nổi lên một tia không vui.
Lời nói buột miệng ấy khiến Khương Sanh Sanh nhíu mày, rất dứt khoát đáp:
“Thường xuyên đi bên sông, làm sao không ướt giày? Nhưng em tin anh ấy. Em chỉ cảm thấy vấn đề là ở mấy người kia.”
Người con trai đứng quay lưng về phía ánh sáng bị bóng nắng phủ lấy.
Khương Sanh Sanh ngồi trên sofa, nhất thời không nhìn rõ sắc mặt anh ta.
Ánh sáng mờ phủ lấy những đường nét góc cạnh trên mặt Tống Khanh Tu, khiến anh ta trông như được ánh nắng dát lên một tầng kim quang mờ nhạt, như một vị thần giáng lâm nơi trần tục.
Đáng tiếc, người có tâm riêng rốt cuộc không thể thành thần, cũng chẳng thể làm thần.
“Anh đương nhiên tin em.”
Tống Khanh Tu gật đầu, vén tay áo để lộ cổ tay thon dài, rồi ngồi xuống cạnh Khương Sanh Sanh, đưa ra một xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn.
Ngay từ khi phát hiện bất thường ở Tống Vu, anh đã âm thầm điều tra bạn cùng phòng của hắn.
Kết quả cũng tìm ra không ít chuyện.
Tống Vu vốn là nam thần nổi danh trong trường, vừa đẹp trai, có tiền, lại si tình. Bạn cùng phòng với anh đều đánh giá rất cao, ai cũng nói rằng sống chung hòa thuận.
“Bọn họ nói, sống với Tống Vu rất hòa hợp? Không hề có mâu thuẫn gì?”
Khương Sanh Sanh chỉ vào chữ đen trên giấy trắng, nghi hoặc hỏi,
“Tất cả đều đến từ khắp nơi trong nước, sao lại không có chút va chạm nào? Không hợp lý.”
Dù sao thì, trực giác của cô vẫn luôn nghi ngờ trong số đó có người đã hại Tống Vu.
Là bản năng của một người con gái. Là trực giác thứ sáu.
“Nếu vậy, chi bằng chúng ta trực tiếp đến gặp mặt, hỏi cho rõ.”
Tống Khanh Tu không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ chủ động đề nghị.
Giấy tờ chỉ ghi lại thông tin, không thể thay thế cảm xúc và biểu hiện khi đối chất trực tiếp.
Khương Sanh Sanh nghĩ nghĩ, cũng quyết định đi cùng anh một chuyến.
Khi ra khỏi văn phòng hội sinh viên, cô hơi do dự, liếc nhìn hai nam hai nữ đứng cạnh Tống Khanh Tu như muốn hỏi gì đó.
Bắt được ánh mắt của cô, Tống Khanh Tu bật cười bất đắc dĩ:
“Đi cùng cho có vẻ đang điều tra vi phạm vật phẩm cấm. Lý do này chắc sẽ không gây rắc rối đâu.”
Khương Sanh Sanh nghe vậy thì gật đầu, coi như đã hiểu.