Khương Từ không biết bà nội có thể cầm cự được bao lâu, liền chạy ra ngoài kéo lấy Triệu Khải Thư: “Chú Triệu, bà nội cháu tỉnh lại rồi, muốn gặp chú.”
“Bà cụ tỉnh rồi?” Triệu Khải Thư bước được hai bước, rồi lại nghĩ không đúng: “Cháu gái, bà nội cháu chắc là hồi quang phản chiếu, để chú gọi mấy chú của cháu vào, hỏi xem bà có tâm nguyện gì… sợ là… không còn kịp nữa.”
“Cháu hỏi rồi, bà nội nói tâm nguyện của bà là gặp chú.” Khương Từ quay đầu lại, Khang Quế Hương đã trắng bệch cả mặt, cô nói tiếp: “Bà nội nói… chú vào thì sẽ biết.”
Hứa Linh Chi tỉnh lại, Khương lão nhị, Khương lão tam cùng cả Khương Quốc Trụ đều ùa vào căn phòng u ám đó. Trong sân, Khang Quế Hương định bỏ trốn, nhưng bị Khương Từ kéo lại: “Các chú công an, bà nội cháu đang tỉnh táo muốn nói chuyện với cục trưởng của các chú, làm ơn trông chừng Khang Quế Hương giúp cháu, đừng để cô ta chạy.”
Khang Quế Hương trong lòng hoảng loạn, cô ta không ngờ Hứa Linh Chi còn có thể tỉnh táo lại: “Tôi đâu phải tội phạm, tại sao lại phải canh giữ tôi, tôi còn phải về nhà lo cho con cái nữa.” Vừa nói vừa định bỏ chạy.
Cảnh sát bên cạnh quát lớn: “Cô còn đang dính líu đến vụ lừa đảo tài chính, ngoan ngoãn đứng yên cho tôi.”
Trong phòng, ngón tay khô quắt của Hứa Linh Chi nắm chặt lấy Triệu Khải Thư, cố nén hơi tàn, kể hết mọi chuyện Khang Quế Hương vì ganh ghét mà lừa lấy mật mã sổ tiết kiệm, sau đó còn không cho bà uống thuốc. Nói xong sắc mặt bà càng lúc càng xám lại, Triệu Khải Thư đích thân ghi chép lời khai, để Hứa Linh Chi điểm chỉ vào bản cung.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT