“Tiểu Từ về rồi à?” Bà nội Miêu đặt khăn lau trong tay xuống, từ trong sân đi ra. Khương Từ bước vào cửa, phát hiện bức tường ngăn giữa hai sân đã bị tháo dỡ, bà nội Miêu chỉ cần vài bước là từ nhà bên kia đi sang.
“Bà ơi, chuyến đi này cháu tình cờ gặp được anh Xuyên, anh ấy còn việc nên sẽ về trễ một chút.” Khương Từ đặt hành lý xuống, sợ bà lo lắng.
“Không sao, miễn là về kịp trước ngày cưới là được rồi.” Bà nội Miêu còn bình tĩnh hơn cả cô. Bà tiếc nuối nói: “Con bé Tạ Đình Ngọc đó đã nảy lòng tham, lấy trộm bốn viên châu vàng trong nhà rồi bỏ trốn. Haizz…, bà nghĩ nó sẽ không quay về nữa đâu.”
Khương Từ: “……” Bà nội thật lợi hại, dứt khoát tiễn luôn Tạ Đình Ngọc, chẳng trách bức tường giữa hai sân bị gỡ rồi.
Mùa đông lạnh như thế này, thuốc bắc cũng không dễ bị hỏng. Lần trước khi rời nhà, cô đã sắc sẵn thuốc cho bảy ngày, tính ra thì thuốc bên chỗ ba Thôi chắc cũng uống hết rồi. Khương Từ sắp xếp lại hành lý, tắm một chậu nước nóng, uống một bát canh bột viên do bà nội nấu, rồi chọn vài vị thuốc bắc, dùng nồi đất nhỏ để sắc.
Hơn một tiếng sau, Khương Từ đổ thuốc sắc xong vào bình giữ nhiệt, mang đến khu đại viện quân đội.
“Ba Thôi mấy ngày nay có chịu khó uống thuốc không ạ?” Khương Từ đưa thuốc cho Lâm Uyển. Không thấy ba Thôi ở nhà, điều này đúng là hiếm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play