Thiên thời, địa lợi, nhân hòa — Cố Thanh Xuyên đều chiếm đủ. Anh đã từng gặp Hình Lão Tam, còn Hình Lão Tam lại từng nghe truyền thuyết về nhà họ Cố ở Tần Thành – một gia đình đại địa chủ giấu hàng xe cổ vật quý. Nếu truy về nguồn gốc, bức tranh này là một bức thư họa thời Đường do đại thương gia họ Miêu bỏ tiền ra mua vào bảy tám chục năm trước. Giờ xuất hiện trong tay Cố Thanh Xuyên là hoàn toàn hợp lý.
Chỉ cần Cố Thanh Xuyên nói rằng đây chỉ là một trong những món bình thường nhất trong kho cổ vật của nhà mình, chắc chắn sẽ dụ được đầu sỏ của băng buôn lậu ra mặt.
Nguy hiểm là có thật — dù gì thì Cố Thanh Xuyên cũng không phải lính trinh sát được huấn luyện chuyên nghiệp. Thôi Bình Châu cũng có vẻ đang giằng co: “Thanh Xuyên, cậu có thể từ chối. Đóng tập hồ sơ lại, rời khỏi căn phòng này, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.”
Cố Thanh Xuyên chỉ do dự vài giây, rồi mở tập tài liệu mật dày mười mấy trang ra xem. Anh đọc không nhanh, mỗi trang đều mất vài phút, đến khi đọc hết toàn bộ, anh mới ngẩng đầu lên.
“Chú Thôi, cháu nhận nhiệm vụ này. Những cổ vật đó là quốc bảo của quốc gia chúng ta, tuyệt đối không thể để bọn trộm đem ra nước ngoài.”
“Tốt.” Thôi Bình Châu nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện này đừng nói với Tiểu Từ. Trong khoảng thời gian cậu rời đi, tôi sẽ nói với con bé là cậu xuống phía Nam giúp tôi chuẩn bị sính lễ cưới.”
Cố Thanh Xuyên cảm thấy cái lý do này có hơi gượng gạo: “Chú Thôi, chú nói thế có hơi quá rồi, liệu có lừa được ai không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play