Đại Hoàng nhanh chóng có thể đi tập tễnh, hoàn toàn không hợp với kiến thức y học, nên Cố Thanh Xuyên chỉ coi đó là một kỳ tích. "Hôm nay lại phải vào núi một chuyến, em thay quần áo đi, ăn sáng xong là đi luôn."
Khương Đại Sinh cũng tới rồi, cả đêm qua không ngủ, tinh thần rõ ràng không tốt bằng Cố Thanh Xuyên. Anh múc nước lạnh trong chum nhà Khương Từ rửa mặt, rồi qua loa dùng tay áo lau đi. "Anh Xuyên, anh có phải dẫn bà cụ Miêu đi khám mắt rồi không? Nãy em qua sân nhà anh, bà cụ lại có thể nhìn rõ em đấy."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mắt bà thật sự khá lên rồi sao? Dạo này anh bận đến quay cuồng, vậy mà lại không nhận ra?
Cố Thanh Xuyên gần đây bận đến mức muốn chết, sáng về nhà là ngủ, chẳng hiểu sao cứ ngủ một mạch tới tận chiều. Tỉnh lại thì trên bếp đã có cơm Khương Từ nấu sẵn, có lẽ là vì ngủ ngon nên tinh thần và thể lực đều khá hơn hẳn trước kia. Bà nội và em gái có Khương Từ chăm sóc, chẳng ai buồn để ý đến anh, thành ra anh thật sự không phát hiện ra mắt bà đã đỡ hơn.
Khương Từ bưng bữa sáng ra, Cố Thanh Xuyên chẳng buồn ăn, lập tức chạy về sân nhỏ nhà mình, xông thẳng vào phòng bà nội: “Bà ơi, mắt bà khỏi rồi à?”
Bà cụ ngủ sớm dậy sớm, tuy chưa ra khỏi giường nhưng cũng đã tỉnh từ lâu. “Đừng làm ồn đến em con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT