“Chú Tôn, sao trễ thế này mà cậu lại đến?” Khương Từ pha trà: “Chú Tôn, đây là trà Vân Vụ năm nay cháu tự hái được, cháu giữ lại một ít, pha cho cậu một tách nếm thử.”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Tôn Trường Thuận nhấp một ngụm, vị trà hậu ngọt đậm đà, không phải loại trà thường ngoài thị trường có thể so sánh, bảo sao ông cụ quý như vàng, chẳng nỡ mang ra mời người khác.
“Mẹ cháu đâu?”
“Ở nhà chú hai Thôi bàn chuyện chi tiết hôn lễ, chắc về trễ một chút.” Khương Từ hỏi: “Chú đến có việc gì sao?”
“À là thế này.” Tôn Trường Thuận đặt tách trà xuống: “Quý Lai Phượng đến đồn công an, nói lần trước xã điều động người lên núi hái hạt dẻ, cô ấy thấy có người đẩy cháu, nên cháu mới ngã xuống sườn đồi. Chú tới để hỏi cháu lại cho rõ tình hình.”
Về việc tại sao lúc đó Quý Lai Phượng không nói mà bây giờ mới đứng ra, cô ấy bảo là sợ bị trả thù. Còn giờ Tiểu Từ đã là con gái của Thôi Bình Châu, dĩ nhiên không ai dám quay lại hãm hại cô ấy là người làm chứng.
“Quý Lai Phượng có nói thấy rõ ai là người đẩy cháu không?” Khương Từ nhớ lại — hôm đó Quý Lai Phượng đâu có mặt, sao cô ta biết Khương Hồng Vũ là người đẩy mình?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT