Ông cụ Khương đổ hết trà trong chén, Khương Từ múc nước giếng lên, ông cẩn thận rửa sạch chén rồi lau khô, sau đó cất vào tủ, bên ngoài còn khóa lại.
Ông lấy chìa khóa đưa cho Khương Từ, cô lập tức nhét ngược lại vào túi áo trên của bộ trung sơn màu xám của ông:
“Ông ơi, đây là bảo vật của ông, ông giữ lấy đi. Rảnh rỗi thì ghé qua đây pha trà thưởng thức.”
Ông cụ Khương cảm động. Cháu gái lớn vẫn là người hiểu chuyện nhất. Mỗi năm nó đều lên núi hái thứ trà Vân Vụ dại kia – một năm chỉ có mấy lạng, chẳng ai tìm ra được chỗ đó ngoài nó. Trà hái về, từ chần diệt men, vò, phơi khô đến sao trà đều do chính tay cháu gái làm. Cả Tần thành, chỉ có duy nhất một ấm Vân Vụ dại như thế, bao nhiêu người còn phải đến cầu xin ông để được cho một chén trà, khiến ông tự hào mãi đến tận bây giờ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bộ trà quý như thế, chỉ có loại trà đó mới xứng đôi.
“Sau khi ông chết, những bảo bối này đều để lại cho con. Mấy chú của con đều là đồ thô lỗ, chúng nó không biết quý trọng mấy thứ tốt đâu, chỉ xứng uống trà vụn bằng chén thô mà thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play