Đêm tối đen như mực, tuyết lớn như lông ngỗng lả tả rơi.
Gió lạnh gào thét thổi qua, làm đèn lồng dưới hành lang không ngừng lay động, vầng sáng lúc mờ lúc tỏ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.
Lan Đài canh phòng nghiêm ngặt, khắp nơi ám vệ mai phục.
Trong thiên điện, sắc mặt Phó Đình Uyên trắng bệch, chỉ cần cử động nhẹ một chút cũng sẽ động đến miệng vết thương đau đớn khôn cùng. Vốn dĩ hắn không nên xuống giường, nhưng vẫn kiên quyết chỉnh tề y quan, để Dương Vân dìu ngồi trước bàn gỗ dài.
“Dẫn người của ngươi lui xuống đi.”
Dương Vân hiển nhiên không yên tâm: “Nhưng điện hạ, người kia…”
Lần này Thái tử Bắc thượng, chỉ dẫn theo bốn mươi thân vệ, lúc đầu Dương Vân không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì. Thứ nhất đây vốn là bí hành, không muốn gây chú ý; thứ hai, hắn cho rằng Thái tử thân giá cao quý, dù Bắc Cảnh vương có ác ý cũng tuyệt không dám làm gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT