Ngày hôm sau, đồ ăn dưới lầu đã không thấy đâu nữa.
Tiểu Thước cũng không quá để tâm mấy túi đồ đó rốt cuộc là bị mèo hoang, chó hoang tha đi hay bị robot dọn sạch, cô vẫn như mọi ngày bước ra khỏi cửa, bắt chuyến tàu điện ngầm để đi làm.
Mấy quân quan đã ở cùng cô hai ngày, đại khái cũng nắm được quy luật sinh hoạt của cô. Trong lúc trực ca, họ cũng dần hiểu ngưỡng chịu đựng đối với việc “được bảo vệ” của cô nằm ở mức nào. Lúc đi tàu điện ngầm, họ luôn giữ khoảng cách nhất định, ít nhất cách một toa xe, không gây ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của cô.
Tiểu Thước dần giống như con ếch trong nồi nước ấm, sự nhẫn nại bị rút bớt từng chút một. Ban đầu còn thấy không quen, nhưng giờ đây chỉ cần đừng ảnh hưởng quá nhiều đến sinh hoạt, cô có thể chấp nhận được.
——Chỉ là, cô vẫn mong đoạn thời gian này sớm kết thúc. Cảm giác như có ai đó luôn theo dõi nhất cử nhất động khiến cô khó chịu. Đám Alpha đi theo hỗ trợ thì cô đã chấp nhận, nhưng ánh mắt lén lút đảo qua đôi lúc không phải để quan sát tình hình, mà giống như đang “đánh giá” cô, điều đó khiến cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Cô không thể chịu được cái kiểu bị Alpha nhìn chằm chằm như thể mình là món hàng được chọn lựa. Dù nói cho cùng thì cô và họ cũng chỉ là quan hệ hợp tác.
Thế nên cô thẳng thắn nêu vấn đề với người đứng đầu nhóm quân quan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play