Trong làn sương đêm mờ ảo, giữa khu vườn hoa hồng tĩnh lặng, một chàng thanh niên nằm bất động, cố gắng hết sức để cử động cơ thể nhưng mọi chuyển động trở nên vô nghĩa, không thể cử động, không thể trốn thoát. Cậu mở miệng, cố gắng nói thành lời, nhưng cổ họng nghẹn cứng, âm thanh mắc kẹt bên trong cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt. Đến cuối thứ cậu nghe thấy chỉ còn lại tiếng gào thét của mình trong câm lặng đầy nhức nhối và vô vọng, như thể chính linh hồn mình đang rạn nứt…
Vũ bật dậy như vừa bị nhấn chìm sâu dưới làn nước. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, áo ướt đẫm dính vào lưng, ngột ngạt như muốn phát điên. Cậu ngồi thở dốc một lúc lâu trên giường, tay ôm lấy đầu như thể muốn giữ cho tâm trí không sụp đổ.
Bóng tối trong phòng vẫn dày đặc, chỉ có chút ánh sáng le lói hắt qua rèm cửa, đủ để nhìn thấy những ngón tay đang run rẩy bấu chặt vào tóc.
Rồi, mọi thứ dường không thể kiềm chế được nữa, cậu gằn giọng xuống đôi môi khô khốc khẽ run rồi nói:
"Mẹ nó... đến bao giờ cái chuyện quái quỷ này mới chấm dứt?"
Âm thanh vang vọng trong căn phòng nhỏ, rồi nhanh chóng chìm vào im lặng như chưa từng tồn tại. Cậu buông tay, chống xuống nệm, gắng gượng đứng dậy. Bước chân nặng nề như bị kéo bởi chính giấc mộng vừa rồi, Vũ loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh.
Đèn bật sáng, ánh sáng lạnh lẽo tràn ra, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng và trống rỗng. Cậu cúi xuống, vốc nước lạnh tạt lên mặt. Một lần. Hai lần. Ba lần. Nước chảy men theo gò má, xuống cằm, nhưng cảm giác mông lung, mơ hồ vẫn không tan biến.
Vũ nhìn thẳng vào gương mọi thứ đang xảy ra khiến cậu dần không còn nhận ra chính mình của lúc trước.
Việt Vũ năm nay 27 tuổi là một nhân viên văn phòng bình thường, ngoại trừ việc cậu có một vẻ ngoài khá là nổi bật ra thì cuộc đời của cậu thực sự chẳng có gì đặc biệt. Như bao người khác cậu cũng được nuôi dạy bởi một người mẹ dịu dàng, ấm áp và một người bố nghiêm khắc. Việc học hành của Vũ không có gì nổi trội, không giỏi nhưng cũng chẳng đến mức tệ. Sau khi ra trường, cậu nhanh chóng tìm được một công việc được coi là tạm ổn đến giờ cũng đã gắn bó được 3 năm. Nhưng mọi thứ đã bị phá vỡ vào sinh nhật thứ 27. Đêm đó, mọi chuyện bắt đầu khi cậu mơ một giấc mơ kỳ lạ, mọi thứ trong mơ mang lại cho cậu một cảm vừa thân quen lại xa lạ. Nhưng khi tỉnh lại, thứ còn lại trong đầu chỉ còn lại những mảnh giấc mơ rời rạc, những hình ảnh mơ hồ đứt đoạn và cảm giác nghẹt thở khiến tim như muốn ngừng đập.
Từ đó đã tròn 1 năm kể từ lần đầu tiên giấc mơ kỳ lạ đó xuất hiện, giấc mơ ấy luôn xuất hiện vào mỗi đêm khi cậu ngủ. Vì muốn thoát khỏi giấc mơ này, Vũ đã tìm thử mọi cách từ việc đọc sách về tâm lý học, thôi miên tiềm thức, thiền định, thậm chí đến gặp một bác sĩ tâm lý, nhưng không có gì hiệu quả, giấc mơ ấy vẫn liên tục lặp lại mỗi đêm, những hình ảnh mơ hồ vẫn dai dẳng đeo bám cậu từng ngày…
Bất chợt một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan sự im lặng đặc quánh trong căn trọ nhỏ. Tiếng chuông kêu bất ngờ cắt ngang suy nghĩ rối loạn trong đầu Vũ.
Cậu thở dài, đôi mắt còn mờ hơi nước khẽ liếc về phía chiếc điện thoại đang rung lên nhè nhẹ trên bàn. Màn hình sáng lập lòe trong bóng tối, chiếu ánh sáng nhợt nhạt lên trần nhà.
Vũ cau mày, muộn như này rồi mà ai còn gọi điện. Một thoáng ngờ vực lướt qua trong đầu, nhưng nhanh chóng bị cuốn đi bởi cơn mệt mỏi vẫn chưa dứt hẳn.
Trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ: "Chị Thủy – Trưởng phòng Kỹ thuật."
Vũ chần chừ một giây. Rồi cậu đưa tay nhấc máy, áp lên tai.
“Alo… em nghe.” Giọng cậu vẫn khàn đặc, hơi thở gấp sau cơn ác mộng.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn nhỏ, như tiếng giấy sột soạt.
“Vũ à?” Giọng chị Thủy vang lên, hơi gấp gáp kèm theo chút lo lắng.
“Dạ, em đây. Có chuyện gì không chị? Giờ này...”Vũ ngáp một cái, giọng hơi mệt mỏi
“ Suốt 2 ngày qua em đã đi đâu mà không trả lời tin nhắn với nghe điện thoại của chị. Em có biết tuần này công ty mình có một dự án quan trọng lắm không. ”Giọng chị Thủy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn giữ được vẻ nghiêm túc.
Vũ hơi giật mình, mắt nhíu lại, rồi nhìn vào màn hình điện thoại. Đã qua 1 tháng kể từ ngày cậu nộp đơn nghỉ việc việc ở công ty.
“Chị… hai ngày? Chị quên rồi hả em đã nghỉ việc ở công ty rồi.” Dù nghe qua điện thoại nhưng giọng cậu không giấu được sự ngạc nhiên.
“Cái gì?!” Chị Thủy cất cao giọng, thể hiện rõ sự bất ngờ: “Sao chị không biết chuyện này? Cậu nghỉ việc từ khi nào? Có chuyện gì xảy ra vậy.”
Vũ cau mày, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Trong đầu cậu vẫn còn nhớ rõ kí ức ngày hôm ấy: đơn xin nghỉ việc, lời cảm ơn, kể cả việc cậu đã gặp chị Thuỷ ở hành lang công ty. Mọi thứ vẫn còn rõ mồn một.
“Em... nộp đơn xin nghỉ vào 1 tháng trước rồi mà chị. Gửi qua email, phòng nhân sự cũng xác nhận rồi. Lúc em nghỉ còn gặp chị một lần ở hành lang nữa mà?”
Chị Thủy im lặng vài giây. Tiếng bàn phím và giấy tờ lật sột soạt đâu đó vọng vào điện thoại.
“Chị đã xác nhận là không hề nhận được email nào cả. Cũng không nhớ đã gặp cậu hôm đó...” Giọng chị trở nên chậm lại, như đang cố kiểm tra trí nhớ của chính mình.
“Thật kỳ lạ... lẽ ra chuyện nghỉ việc phải có báo cáo, ít nhất phòng nhân sự cũng sẽ thông báo qua chị.”
Chị dừng lại, rồi nói thêm, lần này nhỏ hơn:
“Mà chị cũng không nhớ là cậu đã xin nghỉ.”
Vũ bất giác khựng lại. Một cơn nhói âm ỉ lan dần từ sau gáy lên thái dương. Cậu nhắm mắt lại, cảm giác choáng váng bất chợt ập đến, khiến cơ thể loạng choạng mất thăng bằng. Cậu vịn tay vào mép bàn rồi cố hít một hơi thật sâu.
Ký ức vẫn còn đó rõ ràng đến từng chi tiết. Vậy tại sao lại không có một ai nhớ chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.
“Em... em chắc chắn mà, chị.” Vũ lặng lẽ nói, giọng không còn tự tin như trước
“Em nhớ rõ là mình đã gửi mail, và gặp chị nữa. Ngay vào hôm em nộp đơn xin nghỉ việc em còn nói với chị về việc này.”
Chị Thủy không đáp ngay. Tiếng lật giấy lại vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ừ... để chị kiểm tra lại với phòng nhân sự. Có khi có gì đó sai sót.”
Cuộc gọi kết thúc ngay sau đó, mọi chuyện thoạt nhìn chỉ như một sai sót nhỏ. Vũ vẫn lặng lẽ ngồi đó mắt nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt một lúc lâu. Trong lòng cậu, như có một sợi dây vô hình khẽ rung lên mơ hồ báo hiệu điều gì đó không ổn, nhưng lại chẳng thể nắm bắt được.
Vũ khẽ thở dài, ngón tay lướt nhẹ trên điện thoại rồi tắt màn hình. Cậu ném điện thoại lên giường, rồi thả người nằm xuống, mắt thì nhìn trân trân lên trần nhà, mọi thứ xung quanh cậu lúc này như thể chìm vào khoảng không tĩnh lặng vô tận.