Ánh trăng đổ xuống mặt đất qua khung cửa sổ đã mục nát, nhuộm lên khu vườn hoa hồng đỏ rực một thứ ánh sáng kỳ dị. Những cánh hoa ướt át, đỏ thẫm như được tẩm máu, rung rinh trong gió đêm.

Bên cạnh khu vườn là một tòa lâu đài cũ kĩ. Những nét chạm khắc tinh xảo vẫn còn đó, nhưng phủ đầy rêu phong và dấu vết thời gian, biến nó thành một phế tích hoang tàn và u ám, lạc lõng giữa màn đêm.

Giữa khu vườn, một người đàn ông nằm bất động, cánh tay vẫn còn đang chảy máu, khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt nhắm nghiền như đã chìm sâu vào cõi chết. Nhưng rồi, đôi mắt ấy đột nhiên mở ra, phản chiếu ánh trăng đỏ rực, dường như  nhuộm cả không gian xung quanh bằng một lớp sương mù mờ ảo, tạo ra một bức màn ngăn cách thực tại và mộng mị…

Khi mở mắt ra, Vũ vẫn không hiểu mình đang ở đâu, đây là nơi nào và tại sao mình lại nằm giữa vườn hoa hồng đẫm máu ấy. Mọi thứ xung quanh như thể một bức tranh được vẽ bằng máu và sương. Cơ thể cậu nặng trĩu, tê dại đến mức không thể cử động.

Tất cả những gì cảm nhận được là máu đang chảy ra từ vết thương, từng giọt như đang rút cạn sức sống của cậu. Bóng đêm và sương mù như quấn chặt lấy cơ thể, khiến cậu không thể cử động, không thể kêu cứu chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từng chút một mài mòn linh hồn của mình.

Đôi mắt cậu phản chiếu ánh trăng vẫn mở to, không chớp, nhưng chẳng thể nhìn rõ được gì. Ánh trăng bạc ma quái ấy như soi thẳng vào tận sâu tâm khảm. Trong khoảnh khắc ấy, Vũ cảm thấy như mình đang rơi tự do vào một vực thẳm không đáy, nơi mọi thứ đều bị nhuốm màu đỏ máu.

Đôi mắt phản chiếu ánh trăng đỏ ấy không phải là gương chiếu rọi cảnh vật, mà là cánh cửa dẫn thẳng vào nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất bên trong cậu. Một khoảng tối hun hút, nơi mọi ký ức và lý trí đều bị cuốn trôi. Và rồi, trong sự tĩnh lặng đáng sợ ấy, cậu hiểu rằng mình đã lạc lối, mắc kẹt giữa một thực tại méo mó và cơn ác mộng không hồi kết…

Nhưng rồi, tất cả bắt đầu tan biến, những hình ảnh kỳ lạ  bắt đầu nhoè đi ngay trước mắt Vũ thay vào đó là tiếng ồn ào mơ hồ của phố xá bên ngoài cửa sổ. Một luồng không khí ấm áp thổi qua, kéo Vũ trở lại với hiện thực.

Cậu choàng tỉnh dậy, đôi mắt mở to, hơi thở dồn dập, đứt quãng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm áo, lồng ngực phập phồng như thể vừa thoát khỏi một vực thẳm không đáy. Trong thoáng chốc, Vũ vẫn còn cảm thấy như mình đang chìm trong làn sương đỏ thẫm của khu vườn hoa hồng, nơi máu hòa lẫn hương hoa và ánh trăng lạnh lẽo như đôi mắt đang nhìn chăm chú vào cậu. Đầu óc cậu quay cuồng, nhưng những hình ảnh trong mơ chỉ sau một nhịt thở bắt đầu tan đi như khói sương chỉ để lại cảm giác bất lực và lạnh lẽo.

Vũ ngồi bật dậy, nhìn quanh căn trọ cũ kĩ quen thuộc của mình. Không gian quen thuộc đem lại cho cậu sự an tâm nhưng dư âm còn lại của giấc mộng vẫn khiến trong lòng cậu lo lắng không thôi . Cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi tự trấn an bản thân:

”Chỉ là một giấc mơ thôi…chỉ là một giấc mơ thôi…”

Dù hình ảnh đã tan biến, nỗi sợ vẫn ở lại, như một bóng ma không chịu buông tha.

Cậu biết từ giây phút ấy giấc mơ đó đã chạm tới một phần bí ẩn nào đó mà cậu chưa từng biết cuộc sống của cậu sẽ không còn bình yên như trước và con đường phía trước cũng vì thế mà đổi thay.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play