Đến bữa cơm, ngoài tiểu cô, Chương Thụ còn thấy cả hai đứa con nhỏ của nàng.
Cả hai đứa đều gầy nhom, người tong teo, mặc bộ đồ rách rưới chẳng khác gì tiểu cô, mặt mày vàng vọt, hõm hóp, trông không khác gì trẻ con chạy nạn.
Hôm nay trong nhà nấu nồi thịt, Chương nãi nãi múc cho mỗi đứa một chén. Hai đứa nhỏ chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu ăn lấy ăn để. Tiểu cô cũng ngồi ăn, thấy con mình ăn vội vàng như thế thì cũng chỉ nói cho có: bảo trẻ con ăn vừa vừa thôi, không cần gấp. Nhưng nói vậy rồi chính nàng lại vùi đầu ăn tiếp, ăn đến mức khò khè.
Chương gia gia với Chương nãi nãi nhìn con gái như thế, chẳng biết nên nói gì. Trước khi lấy chồng, Chương Vân vốn là người tháo vát, việc trong nhà ngoài ngõ đều một tay lo liệu, nên mới được gả về nhà tú tài ở thôn bên.
Vậy mà tới ngày thứ ba về nhà mẹ đẻ, chồng thì không về cùng, nàng lại ăn mặc rách nát, đầu tóc rối bời, quần áo vá víu, hồi môn đem ra chỉ còn mấy con gà con thoi thóp.
Người lớn trong nhà nàng cùng hai đứa con trai đều đầy một bụng tức, vác gậy gộc dao chẻ củi đòi kéo sang nhà chồng nàng làm cho ra lẽ. Đâu thể để người ta ức hiếp đến mức này — con gái, em gái họ cưới đàng hoàng, mới ba ngày đã bị đẩy về trong bộ dạng như ăn mày. Chẳng lẽ nhà bên đó coi thường bọn họ không có tiền, không có thế, nên mới dám đối xử tệ bạc như vậy?
Nhưng còn chưa kịp kéo ra khỏi nhà chính, Chương Vân đã giang hai tay chắn ngay cửa, bộ dạng như thể cả nhà đang làm chuyện gì quá đáng. "Tướng công nhà ta là người sống theo gương cổ nhân, không màng vật chất, lấy thanh bần rèn luyện tâm trí!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play