Cà phê nóng hổi vừa vào miệng, vị đắng rát lập tức khiến nhiều người cau mày, ngũ quan như co rút cả lại. Thế nhưng, vị đắng ấy tan đi, liền theo sau là một cảm giác khoan khoái khó tả, khiến người ta không kìm được mà muốn nhấp thêm một ngụm nữa. Cứ thế, từng người một uống cạn cả ly cà phê lúc nào không hay.
Người bước ra khỏi quán ai nấy đều phấn chấn như được tiêm thuốc bổ, tinh thần hăng hái, tràn đầy sức sống. Mỗi khi gặp người quen hỏi han, liền tay múa chân múa kể về thứ nước “thần kỳ” vừa uống được trong tiệm Tân gia.
Văn Diễn Chu ngồi ở chỗ ghế nhã tọa dành riêng cho mình, yên lặng nhìn dòng người nối đuôi ra vào quán, nhìn Tân Chỉ cùng người nhà bận rộn không ngơi tay. Tới lúc này, hắn mới chợt hiểu ra – Tân Chỉ rõ ràng xem hắn như bảng hiệu sống mà dùng.
Chỉ là… hắn cũng không giận, trái lại trong lòng âm thầm dâng lên chút vui sướng mơ hồ.
Lúc mặt trời đã lên cao tới canh ba, tửu quán nhà họ Trương mới chậm rãi mở cửa. Trương Thạch cũng không lấy làm lạ, bởi hắn bán rượu, mà thiên hạ chẳng ai lại uống rượu vào sớm như thế.
Nhưng vừa mở cửa, hắn đã sững sờ: trước cửa nhà mình bị một hàng dài người chắn kín, đến bảng hiệu cũng bị che mất. Hắn ngẩng đầu nhìn theo hướng dòng người, chỉ thấy cả đám chen chúc chui vào cửa tiệm “Tân Gia Lão Tự Hào”.
Một cảm giác bất an chợt dâng lên, Trương Thạch gầm lớn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play