Từ lời bọn họ nói, có vẻ như họ đã kiểm tra cho mình một chút, kết luận rằng tinh thần lực của mình rất cao, thậm chí còn cao hơn cả khế ước giả của mình. Nhìn thái độ của bọn họ thì chuyện này hình như là rất hiếm gặp. Sau đó, khế ước giả của mình lại không muốn để người khác biết chuyện, còn bắt cấp dưới làm giả tài liệu.

Nhưng mà... tinh thần lực là gì? Tinh thần lực, tinh thần lực… có phải là thần thức không?

Còn nữa, chuyện này có liên quan gì đến hai hạt cát kia?

Nghĩ nửa ngày, Kỳ Uyên vẫn không hiểu gì. Manh mối quá ít, thật sự nhức đầu. Điều duy nhất có thể khẳng định là, bọn họ cũng không biết mình thuộc giống loài gì, nhưng đối với khế ước giả thì mình lại rất quan trọng, ở thế giới này cũng cực kỳ hiếm lạ.

Hắc hắc hắc, nếu đã như vậy, thì tên nam nhân kia chắc sẽ không coi mình là tọa kỵ nữa đâu nhỉ? Có khi còn chẳng nỡ bắt mình làm trâu làm ngựa cho hắn nữa ấy chứ?

Nói cho cùng, mình là Kỳ Lân — thần thú đấy! Vậy thì không hiếm lạ mới là lạ! Mình còn có mười cái tiểu thế giới tín đồ cơ mà, chỉ có mấy kẻ ít hiểu biết này mới không biết đến sự vĩ đại của mình! Hừ!

Hai má Kỳ Uyên phồng lên, khoé miệng cong cong đầy đắc ý, tự mình vui vẻ một hồi lâu.

Sau một lúc, nghĩ mãi vẫn không ra thêm manh mối nào, nó bắt đầu lười biếng, định tiếp tục ngủ để hồi phục tinh thần. Sau đó mới dùng thần thức dò xét tình hình xung quanh. Còn chuyện hạt cát kia, đành chờ lần tới nếu lại rơi ra thì xem có thêm manh mối gì không.

Nó để lại một tia thần thức đề phòng, sau đó thả lỏng thân thể, vận hành công pháp, rất nhanh đã tiến vào trạng thái chữa trị trong giấc ngủ.

Trong thời gian nó ngủ, cửa phòng tổng cộng được mở ra ba lần. Lần đầu là bác sĩ Lâm mang vào một khay đồ ăn có thịt và nước uống. Lần thứ hai là cấp dưới của nam nhân kia đi vào nhìn một cái rồi lập tức rời đi. Lần thứ ba là bác sĩ Lâm quay lại thay thức ăn và nước uống, bày ba khay thịt khác nhau ở chỗ cách tủ hai bước chân.

Kỳ Uyên biết bọn họ ra vào, nhưng vì biết họ sẽ không làm hại mình, cũng không có hành động nào uy hiếp, nên nó mặc kệ. Hơn nữa, nó đã sớm tích cốc, không ăn cũng chẳng sao. Huống hồ, nó vốn không ăn thịt nên cũng không cần phải tỉnh dậy.

Nó lại ngủ thêm một lúc lâu nữa thì cửa mở ra, bác sĩ Lâm và Vệ Khê bước vào.

Hai người ngồi xổm xuống trước đống đồ ăn, nhìn mấy món vẫn còn nguyên, có chút lo lắng.

Vệ Khê nằm rạp xuống đất nhìn qua dưới tủ, thấy tiểu gia hỏa vẫn đang nằm im nhắm mắt ở đó, tư thế y hệt như năm tiếng trước hắn từng thấy. Hắn đứng dậy, nói:

“Chắc là vẫn đang ngủ. Giấc ngủ này cũng kéo dài tám tiếng rồi đấy? Bác sĩ Lâm, cô xem thử, có khi nào có vấn đề gì không?”

Lâm Bình cũng cúi người nhìn, thấy thân thể tiểu gia hỏa vẫn đang phập phồng nhè nhẹ, đúng là trạng thái ngủ. Nhưng từ khi nguyên soái ôm nó về đến giờ đã hơn hai mươi tiếng, trừ lúc trị liệu được truyền dịch dinh dưỡng, còn lại nó chưa uống giọt nước nào. Bảo bối nhỏ như vậy, đừng để đói đến ngất xỉu mới khổ.

Cô đẩy một khay thịt lại gần chiếc tủ, vừa đẩy vừa dịu dàng gọi:

“Tiểu bảo bối, tỉnh dậy nào, ở đây có thịt ngon nè ~”

Dĩ nhiên tiểu bảo bối không thèm để ý tới cô, còn thấy phiền vì cô nói nhiều.

Lâm Bình lại dịu giọng gọi thêm mấy tiếng, nhưng thấy tiểu gia hỏa vẫn không phản ứng, cô bắt đầu lo lắng.

“Không phải là đói đến ngất rồi chứ?” Vệ Khê đột nhiên nói.

Lâm Bình lắc đầu: “Lúc trị liệu có cho nó truyền dịch dinh dưỡng rồi, không đến mức đói ngất đâu.”

Vệ Khê nói: “Biết đâu vì tinh thần lực nó quá cao, tiêu hao cũng lớn, lượng dinh dưỡng kia vốn không đủ thì sao? Tiêu hao càng nhiều thì cần bổ sung càng nhiều chứ.”

“Ngươi là bác sĩ hay ta là bác sĩ?” Lâm Bình trừng hắn một cái, nhưng vẫn lo tiểu gia hỏa có chuyện. Ngủ lâu như vậy vốn đã không bình thường, huống chi lúc trước nó còn rất cảnh giác, bây giờ mọi người ở đây lâu thế rồi mà vẫn không nhúc nhích tí nào, thật đáng ngờ. “Anh ôm nó ra xem thử đi.”

“Ơ… được rồi…”

Vệ Khê còn chưa nói xong thì Hình Bác Vũ đã đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy đồ ăn còn nguyên, hắn hỏi:

“Vẫn chưa ăn à?”

Vệ Khê đáp: “Chưa, bọn tôi đang định ôm nó ra xem thử.”

“Ừm.” Hình Bác Vũ khẽ đáp một tiếng, bước tới ngồi xổm xuống, nói:

“Để tôi.”

“Nguyên soái, để tôi làm đi, nó biết cắn người, dữ lắm đó.” Vệ Khê vẫn nhớ bàn tay nguyên soái từng bị cắn đến máu chảy đầm đìa.

“Không sao, để tôi.” Hình Bác Vũ nói rồi quỳ một gối xuống, cúi người nhìn vào chỗ tiểu gia hỏa đang nằm, đưa tay vào trong tủ.

Nhận thấy được động tĩnh, Kỳ Uyên khẽ thở dài. Muốn ngủ ngon một giấc, sao lại khó đến thế?

Nó bất đắc dĩ mở mắt ra, nhẹ nhàng đá vào bàn tay đang đưa tới, ý bảo mình đã tỉnh.

Hình Bác Vũ cảm thấy tay bị đá nhẹ, sợ tiểu gia hỏa lại chạy mất, lập tức đưa tay túm lấy cái chân nhỏ rồi kéo cả người nó ra ngoài.

“…” Kỳ Uyên mặt tối sầm lại. Quấy rầy giấc ngủ của mình không nói, mình còn chưa cắn ngươi, vậy mà ngươi lại dám trực tiếp kéo ta ra thế này!

“Rống!” Kỳ Uyên tức giận gào lên một tiếng, há miệng định nhào tới cắn hắn.

Hình Bác Vũ thấy vậy, một tay giữ chặt mông tiểu gia hỏa, tay kia buông chân nó ra, thuận thế luồn tay qua hai bên nách rồi ôm trọn nó vào lòng.

Kỳ Uyên: …

Tác giả có lời muốn nói:

Hình Bác Vũ: Lần đầu tiên ôm được một cái √

Kỳ Uyên: Nếu thích ôm đến vậy, vậy sau này cứ ôm hoài luôn đi!

Lần gần nhất Kỳ Uyên được người khác ôm là vào hơn bốn trăm năm trước, khi đó nó vẫn còn là một tiểu ấu tể Kỳ Lân, nếu tính theo tuổi con người thì chỉ mới khoảng một tuổi.

Khi ấy, thân hình của nó cũng nhỏ như bây giờ, chỉ khác là lúc đó nó chưa mọc sừng. Cha của nó cũng từng ôm nó giống như Hình Bác Vũ đang làm bây giờ, dịu dàng nói với nó: “Tiểu Lục à, từ hôm nay cha sẽ dạy con tu luyện. Về sau con sẽ không cần phải ngưỡng mộ các anh chị nữa, chính mình cũng có thể phun nước chơi.”

Nhưng sau này, mặc dù nó thực sự đã biết phun nước, phun băng, phun thủy long… thì nó cũng chẳng còn chút hứng thú gì với việc tu luyện nữa. Cảm giác như bị cha mình gài bẫy, bởi vì một khi đã bắt đầu tu luyện thì không thể dừng lại chỉ vì nói muốn dừng!

Hơn nữa, sau đó cha nó cũng không còn ôm nó thêm lần nào nữa.

Ký ức xa xăm đột nhiên tràn về khiến Kỳ Uyên sững người trong chốc lát, tạm quên cả việc giãy giụa. Mãi đến khi gương mặt người đàn ông kia tiến lại gần, nó mới hoàn hồn, lập tức gào lên một tiếng rồi giãy đạp tứ chi.

Nhưng thân thể của nó quá nhỏ, tay của người đàn ông lại quá lớn. Chỉ cần một cái kẹp nhẹ vào mông, hai chân sau của nó lập tức không nhúc nhích được.

“Rống!” – Chân sau bị kẹp, chân trước bị giữ, dù biết người này sẽ không làm hại mình, nhưng bị chế trụ không thể động đậy khiến Kỳ Uyên cảm thấy cực kỳ khó chịu và không an toàn. Theo bản năng, nó liền duỗi cổ, cố gắng há miệng định cắn gương mặt điển trai trước mắt.

Hình Bác Vũ nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh cú cắn, đồng thời tay trước hơi đưa lên, khẽ bóp nhẹ vào dưới cổ nó rồi dịu giọng nói:

“Ngoan nào, đừng nhúc nhích, cho ngươi ăn thịt đây.”

Phần lớn cơ thể tiểu gia hỏa đều là vảy, xúc cảm trơn bóng, mát lạnh. Nhưng dưới cổ lại là một vòng lông mềm mại kéo dài đến tận đầu. Tay trái Hình Bác Vũ cảm nhận rõ ràng sự đối lập vi diệu ấy: lòng bàn tay là vảy trơn mát, còn ngón tay lại chạm vào lông mềm ấm.

Một sinh linh nhỏ xíu như vậy nằm gọn trong lòng bàn tay, mang đến cho hắn cảm giác vừa mềm mại lại vừa kiên cường, khiến lòng hắn bất giác dịu xuống. Ánh mắt cũng dần trở nên ôn nhu, không nhịn được mà lại nhẹ nhàng vuốt ve thêm vài cái.

Kỳ Uyên còn chưa thoát được khỏi tay hắn thì cổ – bộ phận yếu hại – lại bị giữ chặt. Nó giận dữ duỗi cổ lắc đầu liên tục, cố gắng thoát khỏi bàn tay to đáng ghét này, trong cổ họng phát ra tiếng gầm thấp, không vui.

Thấy tiểu gia hỏa vẫn còn giãy giụa, Hình Bác Vũ muốn dứt khoát giữ chặt nó lại, nhưng cũng không dám dùng lực quá mạnh. Chỉ là muốn khiến nó yên tĩnh lại để ăn thịt.

Một người một thú cứ thế giằng co mãi mà vẫn chưa phân thắng bại.

Lâm Bình cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng:

“Nguyên soái, tư thế ôm ấu tể như vậy là không đúng. Không thể bóp cổ nó được, cổ là bộ phận yếu hại của động vật, nó sẽ hoảng sợ.”

Nguyên soái trước giờ chưa từng khế ước thú, nên cũng không có kinh nghiệm chăm sóc chiến thú ấu tể. Dù đã từng học lý thuyết trong lớp, nhưng khi thực hành thì lại chẳng áp dụng được. Lâm Bình âm thầm tự an ủi như vậy.

Hình Bác Vũ nghe xong thì sững người, thấy tiểu gia hỏa còn đang giãy dụa thì liền buông tay khỏi cổ, dời xuống đặt vào ngực nó. Quả nhiên, tiểu gia hỏa có vẻ yên tĩnh hơn một chút. Nhưng chỉ là “hơi chút” – nó vẫn tiếp tục giãy giụa.

Hắn quay đầu nhìn Lâm Bình dò hỏi.

Lâm Bình hiểu ý, nói:

“Ngài buông tay phải đang giữ chân sau của nó ra, nhẹ nhàng đỡ mông là được.”

Hình Bác Vũ nghe lời buông lỏng tay, thả chân sau của nó ra.

Kỳ Uyên nhân cơ hội bật dậy, thoát khỏi tay hắn, nhảy xuống sàn. Sau đó quay đầu lại liếc hắn một cái đầy ghét bỏ.

Thấy nó lại chạy thoát, Hình Bác Vũ vừa định đưa tay bắt lại, thì thấy tiểu gia hỏa nhanh chóng chạy lộc cộc trốn ra phía sau Lâm Bình.

Hình Bác Vũ: …

Lâm Bình kinh ngạc quay lại, thấy tiểu gia hỏa đang đứng yên sau lưng mình, rõ ràng là đang trốn tránh Hình Bác Vũ. Sợ nó lại trốn xuống gầm tủ như lần trước, cô vội vàng đưa tay ôm nó lên. Không ngờ tiểu gia hỏa lại không né tránh cô, khiến cô rất vui mừng.

Kỳ Uyên không hề kháng cự. Nó nghĩ, nếu đã bị ép phải để người khác ôm thì thà để nữ bác sĩ Lâm này ôm còn hơn bị tên nam nhân kia bóp cổ, kẹp chân sau. Nghe giọng nói vừa rồi của cô, chắc ôm cũng thoải mái hơn nhiều.

Lâm Bình xoay người lại, thấy nguyên soái đang chăm chú nhìn tiểu gia hỏa, bèn do dự hỏi:

“Nguyên soái, ngài có muốn ôm không?”

Hình Bác Vũ còn chưa trả lời thì Kỳ Uyên đã nghe thấy, lập tức gào lên một tiếng, quay đầu lại ném cho hắn một cái bóng lưng đầy kiên quyết từ chối.

Hình Bác Vũ: ……

Vệ Khê đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc kêu lên:

“Ủa, sao tôi cảm thấy nó hiểu người ta nói gì vậy? Không lẽ... nó thành tinh rồi?”

Hình Bác Vũ cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, như thể bị đâm hàng vạn nhát dao vào lòng. Hắn liếc Vệ Khê một cái đầy khinh bỉ, thấy đối phương lập tức rụt cổ lại thì mới thu hồi ánh mắt, nói với Lâm Bình:

“Cô đút cho nó ăn gì đi.”

Nói vậy nhưng ngón tay hắn vẫn bất giác vuốt nhẹ không trung, rõ ràng còn lưu luyến cảm giác mềm mại, ấm áp vừa rồi khi ôm tiểu gia hỏa trong lòng.

Lâm Bình gật đầu, ôm tiểu Kỳ Uyên lên ngồi xuống ghế bên cạnh, vừa cảm thán xúc cảm thật tuyệt vời, vừa bảo Vệ Khê mang ba đĩa thịt và nước đến bàn.

“Ngoan nào cưng ơi, chắc đói bụng lắm rồi, đến, ăn miếng thịt nha~”

Lâm Bình vừa nói vừa dùng đũa gắp một miếng thịt đưa đến gần miệng tiểu gia hỏa.

Ngoan bảo bối?

Kỳ Uyên cả người run lên, nổi hết da gà — mà da gà của nó thì trực tiếp bật ra khỏi lớp vảy. Bác sĩ nữ này tuy là người tốt, nhưng giọng điệu đúng là khiến nó sợ nổi hết gai sống lưng.

Nó quay đầu đi, giơ chân hất miếng thịt kia ra xa.

“Không thích loại này à? Vậy cái khác nhé?”

Lâm Bình kiên nhẫn đổi miếng thịt khác.

Kết quả vẫn thế, Kỳ Uyên tiếp tục quay đầu đi, không ăn.

Lâm Bình thử cả ba loại thịt, tiểu gia hỏa chẳng thèm để ý, chỉ chịu uống ít nước rồi thôi.

Ba người liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng.

“Để tôi đi lấy thêm vài loại thịt khác thử xem.” Vệ Khê nói, chuẩn bị rời đi.

Lâm Bình không quên dặn:

“Nhớ cắt thịt nhỏ một chút đấy.”

“Biết rồi.” Vệ Khê đáp lời rồi rời khỏi phòng.

Lúc này Hình Bác Vũ liếc nhìn cánh tay Lâm Bình — tiểu gia hỏa đang há miệng ngáp dài, rồi rúc đầu vào cẳng tay cô, rõ ràng lại buồn ngủ rồi.

Nhìn đôi chân bé xíu kia, đột nhiên Hình Bác Vũ như nghĩ ra điều gì đó, mở miệng hỏi:

“Có khi nào… nó ăn chay không?”

Lâm Bình ngẩng đầu nhìn hắn, lại cúi nhìn tiểu đoàn tử trong tay, chần chừ đáp:

“Cũng… có thể.”

Chiến thú được phân thành hai loại: một là chiến đấu hình, thường là mãnh thú có sức chiến đấu cao, chủ yếu ăn thịt hoặc tạp ăn, thường được khế ước với dị năng giả chiến đấu hình. Hai là phụ trợ hoặc trị liệu hình, thường là động vật hiền lành ăn chay, khế ước với dị năng giả có năng lực hỗ trợ hoặc trị liệu.

Khế ước giữa dị năng giả và chiến thú yêu cầu thuộc tính của cả hai phải tương thích. Lâm Bình nghĩ, nguyên soái là điển hình của dị năng giả chiến đấu hình, mà tiểu gia hỏa này nhìn qua cũng giống mãnh thú, nên cô mới mặc định là nó ăn thịt.

Nàng nhìn tiểu gia hỏa bằng ánh mắt hoài nghi, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ nó chỉ ăn chay thôi sao, dù là mãnh thú?

Hình Bác Vũ chẳng buồn để tâm đến suy nghĩ ấy, trực tiếp gửi thông tin cho Vệ Khê, dặn dò: ngoài đồ mặn ra, hãy chuẩn bị thêm vài loại thức ăn chay dành cho chiến thú.

Vệ Khê thoáng sửng sốt khi nhận được mệnh lệnh, nhưng rất nhanh đã hành động. Hắn dùng hai chiếc xe đẩy ba tầng chở đầy đồ ăn quay lại, món chay lẫn món mặn đủ cả, gần như vét sạch mọi loại thực phẩm trên tinh hạm.

Nhìn một đống đồ ăn rực rỡ màu sắc trước mắt, Kỳ Uyên âm thầm thở dài. Thật ra nó không cần ăn gì cả. Ở đây chẳng có món nào có linh lực, ăn vào cũng chẳng ích gì.

Nhưng thấy ba người kia đang nhìn nó đầy mong chờ, Kỳ Uyên hiểu rõ — nếu không ăn gì, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ nó có vấn đề, có khi còn nghĩ nó bị bệnh, hay là chưa tìm ra thứ phù hợp để ăn.

Tóm lại, nếu nó không ăn, ba người kia sẽ cứ mãi lằng nhằng bên cạnh cho đến khi nó ăn mới thôi.

Vì vậy, để được yên thân và không khiến họ nghi ngờ — dù gì ở Phàm Nhân Giới, động vật mà không ăn thì cũng sẽ chết — Kỳ Uyên liếc qua đống đồ ăn, đúng lúc Lâm Bình bế nó lại gần xe đẩy để thử cho nó ăn. Khi nàng cầm đến một quả màu tím là loại có linh lực cao nhất, đưa lên miệng nó, nó liền há miệng nuốt lấy.

Quả có vị ngọt, giòn giòn, tạm coi là ăn được, dù linh lực ít đến đáng thương, hoàn toàn không thể so với tiên quả ngày trước.

“Ái chà, ăn rồi kìa! Nguyên soái, ngài xem, nó ăn rồi!” — Vệ Khê kích động hét lên, cảm giác như một người đã đói hàng trăm năm rốt cuộc cũng ăn được một miếng cơm vậy.

Hình Bác Vũ thấy tiểu gia hỏa ăn hết hai quả liền thầm thở phào, gương mặt lộ chút ý cười, nhẹ gật đầu.

“Tiểu gia hỏa này, vậy mà lại chọn Tử Vân Quả để ăn, quả là biết chọn thứ vừa quý lại vừa ngon, đúng là thông minh lanh lợi!” — Vệ Khê cảm thán, càng thấy tiểu gia hỏa này lanh chanh đáng yêu.

Tử Vân Quả rất quý hiếm vì chỉ mọc trong rừng rậm nguyên thủy trên một hành tinh xa xôi thuộc Đế quốc, vận chuyển về vô cùng khó khăn. Trên toàn bộ tinh hạm, chỉ có người từ cấp tướng quân trở lên mới được đặc biệt cung cấp loại quả này. Phần Tử Vân Quả lần này là do Vệ Khê dùng lý do “dưỡng chiến thú khế ước tương lai của Nguyên soái” để thuyết phục đầu bếp chuẩn bị.

Lâm Bình bật cười: “Dù quý đến mấy, cũng không quý bằng một chiến thú siêu cấp cấp 4S chứ?”

Vệ Khê lập tức lắc đầu: “Tất nhiên không bằng. Có khi chính nhờ loại quả tốt như thế này mới nuôi được tiểu gia hỏa lợi hại thế kia!”

Lời vừa nói ra, Hình Bác Vũ liếc nhìn Vệ Khê, sau đó nhìn lại tiểu gia hỏa như đang trầm ngâm suy nghĩ. Tinh cầu An Mộc đâu có Tử Vân Quả, thế thì trước đây nó ăn gì để sống?

Kỳ Uyên ăn hai quả xong liền không động đến nữa, những món khác nó thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt, trực tiếp ngáp dài rồi cuộn người lại chuẩn bị ngủ.

Hành động này vô tình khiến ba người hiểu lầm.

“Vệ Khê, đi chuẩn bị thêm Tử Vân Quả.” — Hình Bác Vũ dứt khoát ra lệnh, rồi nói tiếp: “Dùng tài khoản riêng của tôi để mua.”

Nếu tiểu gia hỏa chỉ ăn Tử Vân Quả, thì cứ dùng loại đó nuôi nó.

Lâm Bình nghe vậy thì nhắc: “Nguyên soái, nó là chiến thú khế ước của ngài, có thể lấy đồ ăn từ quân bộ.”

“Không được.” — Vệ Khê lập tức phản ứng, nhắc: “Bác sĩ Lâm, ngài quên rồi sao? Hiện tại nó mới chỉ là chiến thú cấp 2S, lại chưa có quân tịch.”

Lâm Bình thoáng sững lại, hé miệng như muốn nói gì, rồi ngậm lại.

“Lần sau đừng quên nữa.” — Hình Bác Vũ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái.

Lâm Bình lập tức chỉnh lại thái độ, nghiêm túc nói: “Rõ!”

Thấy tiểu gia hỏa lại có vẻ buồn ngủ, Lâm Bình cẩn thận đặt nó vào ổ đã chuẩn bị sẵn. Ổ nhỏ mềm mại, Kỳ Uyên cọ cọ vài cái, thấy rất thoải mái, rồi nhắm mắt dưỡng thần. Nó không thực sự ngủ, chỉ là giả vờ ngủ để đám người này nhanh chóng rời đi.

“Nguyên soái, có muốn đặt cho nó cái tên không?” — Lâm Bình vừa sắp xếp xong ổ cho nó, vừa quay sang hỏi.

“Đúng đó, vẫn chưa có tên!” — Vệ Khê đập tay: “Nguyên soái, đặt cho nó cái tên nghe thật hay và oai vào!”

Hình Bác Vũ gật đầu, suy nghĩ một lúc, nhưng tên nào hiện ra trong đầu cũng thấy không ổn.

Kỳ Uyên nghe vậy thì đôi mắt mở to, lo lắng nhìn chằm chằm Hình Bác Vũ: Đừng có tùy tiện đặt tên bậy bạ cho ta nha! Nó đã có tên rồi, là thiên định chi danh, không thể tùy tiện đổi.

Vì vậy, nó trực tiếp thông qua huyết khế, truyền ý niệm tên mình vào đầu Hình Bác Vũ.

Lâm Bình và Vệ Khê còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy Hình Bác Vũ lẩm bẩm nói ra: “Kỳ Uyên.”

“Hả?” — Vệ Khê chớp mắt: “Là hai chữ nào thế ạ?”

Hình Bác Vũ hơi khựng lại, liếc mắt nhìn hắn rồi nói: “Tên của nó là Kỳ Uyên.” Thực ra hắn cũng không biết tại sao mình lại nói ra cái tên này, nhưng trong đầu cứ có cảm giác nó nên được gọi là Kỳ Uyên.

“Kỳ là chữ nào nhỉ…” — Hình Bác Vũ lúng túng không biết giải thích, liền viết hai chữ ra giấy.

Vệ Khê và Lâm Bình nhìn hai chữ to rõ nét trên giấy thì cực kỳ khâm phục vị Nguyên soái nhà mình. Vệ Khê tấm tắc: “Chữ này đọc là ‘qí’ à, ta chưa từng thấy bao giờ.”

Lâm Bình cũng gật đầu đồng tình.

Việc đặt tên giải quyết xong, Vệ Khê và Lâm Bình thu dọn đồ ăn, chỉnh ánh sáng trong phòng dịu lại rồi rời đi.

Trở lại văn phòng, Hình Bác Vũ vừa ngồi xuống liền lập tức mở quang não, truy cập vào cơ sở dữ liệu nội bộ của quân bộ. Anh nhập cụm từ “Chiến thú ấu tể” vào thanh tìm kiếm, trong hàng loạt kết quả hiện ra, anh chọn ngay một video có tiêu đề: 《Tân thủ chăm sóc chiến thú sơ sinh như thế nào》 và bắt đầu xem.

Video này vốn được Trung tâm nhân giống Chiến thú sản xuất nhằm huấn luyện nhân viên mới vào nghề. Do phần giảng dạy rất chi tiết và dễ hiểu, bộ thú y của quân bộ cũng thường dùng nó để đào tạo tân binh.

Giờ đây, video này lại trở thành tiết học bổ túc bí mật của vị Nguyên soái đế quốc.

Người hướng dẫn trong video nói rất rõ ràng, từ ăn uống, bài tiết, nghỉ ngơi cho đến việc vui chơi của ấu tể đều được giải thích tỉ mỉ. Hình Bác Vũ chăm chú theo dõi, thấy trong video có mẫu hướng dẫn cách bế ấu tể thế nào là đúng tư thế, anh liền làm theo, thậm chí còn cầm một cuốn sách giả làm ấu tể để luyện tập động tác ôm.

Đúng lúc này, Vệ Khê mang trà vào. Vừa bước vào đã thấy Nguyên soái đang tập trung xem video gì đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Ban đầu, anh còn tưởng Nguyên soái đang xem chiến thuật hoặc báo cáo mật, đến gần nhìn rõ mới suýt nữa bật cười thành tiếng—thì ra là một video chăm sóc thú non!

Nghĩ lại tình huống, Vệ Khê cảm thấy buồn cười không chịu nổi. Ai mà ngờ được vị Nguyên soái quyền uy vô song, người đứng đầu của Đế quốc Oster lại phải âm thầm học cách chăm sóc một tiểu gia hỏa chỉ vì bị nó… ghét bỏ. Ai bảo thế gian này chẳng ai hoàn hảo, xem ra cũng đúng thôi.

Càng nghĩ càng thấy buồn cười, Vệ Khê rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Ngay lập tức, một ánh mắt như viên đạn lạnh băng phóng thẳng về phía anh.

“Thưởng tháng này của cậu mang đi mua Tử Vân Quả hết đi,” Hình Bác Vũ lạnh lùng nói.

Vệ Khê: …Vênh váo quá đà rồi QAQ

Anh lập tức nghiêm túc đứng thẳng người, ho khan một tiếng rồi báo cáo: “Báo cáo Nguyên soái, Dịch Dương tướng quân cùng đoàn người đã trở về, vừa mới lên hạm. Theo thông tin ban đầu, bọn họ dường như đã gặp phải một đợt công kích bí ẩn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên soái đại nhân lén lút đi học bổ túc ~ ha ha ha ~

Tại phòng trị liệu dành cho chiến thú, sau khi Hình Bác Vũ và những người khác rời đi, Kỳ Uyên mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Vừa rồi ngủ được vài canh giờ, tinh thần và pháp lực của nó cũng đã hồi phục đôi chút. Vừa ăn uống xong, chắc trong một thời gian ngắn tới đám người kia sẽ không quay lại làm phiền. Nhân lúc này, Kỳ Uyên bắt đầu thả thần thức ra, lấy chính bản thân làm trung tâm, từ từ dò xét tình hình xung quanh.

Bên ngoài cửa phòng, có hai người đang gác. Hành lang cũng có người đi qua lại, có người mặc blouse trắng giống nhân viên y tế, cũng có người mặc quân phục giống hai người ngoài cửa. Hai bên hành lang có rất nhiều phòng—một bên là nơi nuôi dưỡng động vật, bên còn lại là nơi điều trị cho người, ai nấy đều đang bị thương.

Đi tiếp về phía trước, số người mặc quân phục đen ngày càng nhiều. Họ đi lại ngay ngắn, bước chân mạnh mẽ, lễ độ rõ ràng. Dù người rất đông, nhưng không hề ồn ào, ngược lại còn rất quy củ và trật tự. Nhìn thấy khung cảnh ấy, Kỳ Uyên liền hiểu—đây chính là quân đội, và người đã khế ước với nó chắc chắn là thủ lĩnh của đội quân này.

Kỳ Uyên lặng lẽ quan sát từng khu vực, phát hiện nơi đây có nhiều tầng và được phân chia thành các khu chức năng riêng biệt: khu làm việc, nhà ăn, ký túc xá, khu giải trí… còn có nhiều thứ nó không nhận ra.

Sau đó, nó thấy Lâm Bình và Vệ Khê đang nói chuyện với một người đàn ông râu rậm trong một phòng nhỏ gần khu nhà ăn. Tò mò, Kỳ Uyên tiến lại gần để nghe lén.

Lúc này, Vệ Khê đang trình bày:

“Bộ trưởng Tần, tôi muốn gom hết số Tử Vân Quả còn lại trên chiến hạm.”

Người đàn ông râu rậm—Bộ trưởng Tần—ngạc nhiên:

“Vệ phó quan, cô cũng biết Tử Vân Quả không nhiều, mà chúng ta lại chưa biết bao giờ mới quay về Thủ đô Tinh. Nếu gom hết lại thì các tướng quân ăn gì? Với lại, cô lấy nhiều Tử Vân Quả thế làm gì?”

Vệ Khê đáp:

“Chuyện là thế này… Nguyên soái hôm qua mang về một tiểu thú, ngài chắc cũng biết rồi?”

Tần gật đầu: “Biết.”

“Con thú đó, sau khi kiểm tra, hiện tại đã có tinh thần lực cấp 2S. Nếu nuôi dưỡng tốt, có khả năng rất cao sẽ đạt tới 3S. Ngài biết 3S nghĩa là gì rồi đấy.”

Bộ trưởng Tần trợn mắt, rõ ràng không tin: “Không thể nào! Đã bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện chiến thú cấp 3S?”

“Không tin ngài cứ hỏi bác sĩ Lâm, cô ấy tự tay kiểm tra.” Vệ Khê nghiêng đầu ra hiệu cho Lâm Bình.

Tần nhìn sang Lâm Bình.

Lâm Bình gật đầu: “Các chỉ số đều rất vượt trội. Trong số chiến thú cấp 2S hiện tại, nó nằm trong nhóm đầu. Tiềm năng trưởng thành cực kỳ cao.”

Nghe vậy, Tần sững người một lúc. Anh biết Lâm Bình là người nghiêm túc, chưa từng nói đùa hay báo cáo sai. Nếu đã là cô xác nhận thì… điều đó là thật?

Ngay lập tức, Tần kích động đập bàn đứng bật dậy:

“3S? Nếu thật có thể đạt tới cấp 3S thì chẳng phải có thể ký khế ước trực tiếp với Nguyên soái sao?!”

Vệ Khê gật đầu: “Nguyên soái đã quyết định tự mình nuôi dưỡng. Nhưng vấn đề là, tiểu thú đó hiện giờ chỉ chịu ăn Tử Vân Quả. Trên hành tinh An Mộc không có loại này, chỉ có vài quả còn lại trên chiến hạm. Cho nên tôi mới tìm đến ngài để thu gom.”

Tần trầm ngâm bước đi vòng vòng mấy lượt, cuối cùng vung tay quyết định:

“Được, tôi sẽ điều phối!”

Kỳ Uyên nghe đến đây thì không nghe nữa. Cái người râu rậm kia, đáng thương thật—cứ thế bị Vệ Khê lừa một cách trơn tru.

Nó tiếp tục dò xét, đến cuối hành lang ở một tầng khác, nó phát hiện ra người khế ước của mình—vị nam nhân kia đang chăm chú xem một đoạn video. Kỳ Uyên ghé sát lại xem, thì thấy trong video là một nữ nhân đang hướng dẫn cách tắm rửa cho ấu tể.

Kỳ Uyên: ……

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến mức không chớp mắt của người kia, Kỳ Uyên không khỏi cảm thấy khó tả. Nếu anh ta biết bản thân mình vốn không phải ấu tể thì liệu còn chăm chăm học cách tắm thế này không…

Ừm, thôi thì cứ để hắn không biết thì hơn.

 

Kỳ Uyên nhìn thoáng qua nam nhân kia với vẻ mặt phức tạp, rồi dứt dứt ý thức, đang định tiếp tục dò xét những nơi khác thì đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó đang lao nhanh về phía bên này.

 

Nó lập tức ngừng việc dò xét các phòng khác, nhảy thẳng ra khỏi phạm vi trăm trượng để nhìn xem rốt cuộc là cái gì đang tiếp cận.

 

Vừa mới phóng ý thức ra ngoài, nó liền ngẩn người tại chỗ.

 

Bên ngoài, bầu trời sao cuồn cuộn, màn đêm đen thăm thẳm như không đáy. Thế nhưng dưới chân… lại không hề có đại địa!

 

Kỳ Uyên quay đầu nhìn lại, thấy một con thuyền—một chiếc "tàu bay"—đang lơ lửng giữa không trung. Xa hơn một chút mới có thứ giống như mặt đất, nhưng chỉ là một khối trông xám xịt, có vẻ như là một tiểu thế giới.

 

Thì ra, bọn họ đang ở trên tàu bay à? Đây chính là "tinh hạm" mà họ vẫn nhắc đến sao? Vậy sao không lập tức đáp xuống tiểu thế giới kia luôn?

 

Kỳ Uyên chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi lười nghĩ tiếp, liếc mắt nhìn về phía trước—nơi đó, có thứ gì đó đang tiến lại gần.

 

Chẳng bao lâu sau, vài chiếc tàu nhỏ hơn đang bay tới gần từ phía sau tinh hạm. Khi đến gần, chúng lập tức giảm tốc độ, sau đó một trong số đó nối liền với tinh hạm, hình thành một lối đi thông suốt. Ngay sau đó, Kỳ Uyên liền thấy một đội ngũ dẫn theo một nhóm động vật thông qua lối đi đó tiến vào trong tinh hạm.

 

Cảm thấy tò mò, Kỳ Uyên liền để ý thức bám theo đội ngũ ấy. Sau đó, người dẫn đầu tách khỏi những người khác và đám thú, một mình đi tới văn phòng của Hình Bác Vũ.

 

Người này là một nam nhân có vẻ ngoài rất xuất sắc, trông chừng tuổi tác không chênh lệch mấy so với khế ước giả của Kỳ Uyên. Khác với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của Hình Bác Vũ, nam nhân này có đôi mắt đào hoa, gương mặt tuấn mỹ và tinh tế, toát lên phong thái phong lưu. Thế nhưng do trải qua cuộc sống quân ngũ lâu dài, khí chất trên người hắn lại sắc bén khác thường, tạo thành sự đối lập kỳ lạ mà cuốn hút.

 

Chỉ là giờ phút này, gương mặt tuấn tú kia đã đen kịt, đôi mắt đẹp đầy lửa giận—hiển nhiên tâm trạng đang vô cùng tệ.

 

Vệ Khê đã đứng sẵn ở cửa chờ hắn. Vừa thấy hắn đến, cô lập tức mở cửa, nói:

“Dịch tướng quân, Nguyên soái đang đợi ngài.”

 

“Ừm.” Dịch Dương nhìn thấy Vệ Khê, sắc mặt dịu lại đôi chút, khẽ gật đầu rồi trực tiếp bước vào.

 

Kỳ Uyên hơi trầm ngâm, sau đó quyết định cũng lén theo vào nghe thử một chút.

 

Vừa vào phòng, Dịch Dương đã lên tiếng:

“Nguyên soái, tôi đã trở về.”

 

Sắc mặt âm trầm thu lại đôi phần, nhưng giọng điệu vẫn mang theo cảm xúc nặng nề.

 

Hình Bác Vũ đảo mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi:

“Đã về rồi à, ngồi đi. Không bị thương chứ?”

 

Không có.” Dịch Dương tháo mũ quân xuống ném lên bàn, hất tóc một cái, rồi ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt đen thui mà gầm lên: “Cái tên khốn đó lại chạy mất, tức muốn chết!”

 

Hình Bác Vũ nghiêng người về phía trước, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Dịch Dương nhận lấy tách trà Vệ Khê đưa đến, một hơi uống cạn, sau đó tức giận nói: “Chúng tôi đuổi theo hắn suốt đường, đến gần vành đai thiên thạch Mông Tháp thì sắp bắt được rồi, nhưng đúng lúc đó bên kia lại bất ngờ phái ra hai chiếc chiến cơ mini, bay thẳng đến chỗ chúng tôi. Không rõ chúng phóng ra thứ gì, chỉ biết toàn bộ người trong đội đều bị ảnh hưởng, tinh thần lực rối loạn không kiểm soát được. Đến khi mọi người tỉnh táo lại thì tên kia đã biến mất. Chỉ trong chưa đến hai phút thôi, đã không thấy tăm hơi hắn đâu!”

 

“Bị tinh thần lực nhiễu loạn? Người trong đội có ai bị thương không?” Hình Bác Vũ lập tức hỏi.

 

Dịch Dương lắc đầu: “Trước mắt thì không có gì nghiêm trọng, mọi người đều đã hồi phục.”

 

Hình Bác Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cau mày: “Chiến cơ mini? Không ngăn cản được à?”

 

“Đương nhiên có chặn, bọn chúng vừa xuất hiện là chúng tôi lập tức khóa mục tiêu, nhưng không biết hai chiếc chiến cơ đó phóng ra cái gì mà radar cũng không bắt được. Trong khi đó, người của chúng tôi thì lại bị công kích. Tôi vừa phát hiện điều bất thường là ra lệnh bắn hạ ngay, một pháo là tiêu luôn hai chiếc đó.”

 

Nghe vậy, Hình Bác Vũ cau mày, đứng dậy đi đi lại lại phía sau bàn, suy tư.

 

Dịch Dương mệt mỏi, lại bực bội, lẩm bẩm: “Thật là quỷ dị. Chiến hạm của chúng ta tiên tiến hơn bọn họ rất nhiều, vậy mà lại bị đánh lén! Quan trọng nhất là đến giờ còn không biết thứ đó là gì!”

 

Hình Bác Vũ đột nhiên hỏi: “Khi tinh thần lực bị ảnh hưởng, cảm giác cụ thể như thế nào?”

 

“Đau đầu, rất đau, cảm giác như có cả nghìn chiếc kim châm đâm thẳng vào đầu óc. Đau bén nhọn, giống như bị hành hạ thần kinh vậy.” Dịch Dương nói đến đây thì cả người rùng mình một cái. Nỗi đau đó, hắn không muốn nhớ lại chút nào. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hình Bác Vũ, hắn hỏi lại: “Lão đại, ngươi biết chuyện gì sao?”

 

Hình Bác Vũ lắc đầu: “Lần trước tinh thần lực của ta bị bạo loạn cũng bắt đầu từ cảm giác đau dữ dội như thế. Khi đó ta đang giao thủ với kẻ áo đen, ta nghĩ hẳn là chiêu trò gì đó của hắn.”

 

Dịch Dương nghe vậy, lập tức lo lắng: “Lão đại, ngươi thật sự không sao chứ? Lúc trước ta còn nghe tin nói ngươi suýt chút nữa…”

 

Hắn nuốt nước miếng, không dám nói nốt hai chữ “chết cháy”.

 

“Không sao cả.” Hình Bác Vũ vẫy tay, cười khẽ: “Có thể coi là họa phúc đan xen.”

 

“Nghe nói ngươi nhặt được một tiểu gia hỏa về?” Dịch Dương tò mò hỏi.

 

“Đúng vậy, chính nó đã cứu ta. Chút nữa ta dẫn ngươi đi gặp.”

 

“Hảo.” Dịch Dương càng thêm hiếu kỳ, nhưng rất nhanh lại nghiêm túc hẳn lên: “Lão đại, nếu ngươi cũng từng bị tinh thần lực bạo loạn vì kẻ áo đen kia, có phải bọn chúng đã phát minh ra thứ gì đó chuyên tấn công tinh thần lực của chúng ta?”

 

Hình Bác Vũ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Nếu chỉ có một mình ta bị thì chưa dám khẳng định, nhưng các ngươi cũng gặp phải tình huống tương tự, thì gần như chắc chắn rồi.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Dịch Dương cũng nặng nề theo.

 

Oster Đế Quốc sở dĩ phát triển mạnh mẽ như hiện nay, ngoài việc sở hữu công nghệ tiên tiến, còn nhờ vào những dị năng giả hùng mạnh. Tuy rằng số lượng dị năng giả không nhiều, nhưng phần lớn đều sẵn sàng phục vụ trong quân đội, cống hiến cho quốc gia. Điều quan trọng là, dị năng của họ gắn liền với tinh thần lực. Nếu có người có thể gây hại đến tinh thần lực của dị năng giả, hậu quả thực sự khó lường.

 

“Chuyện này phải điều tra cho rõ ràng!” Dịch Dương trầm giọng nói.

 

“Ta đã giao việc này cho Quân khu Hai. Nghỉ ngơi một chút, hai ngày nữa chúng ta sẽ về lại Thủ Đô tinh. Ta cũng sẽ liên hệ với mấy lão già kia, triệu tập một cuộc họp. Khi đó, ngươi cùng ta tham dự, kể rõ tình huống.”

 

“Rõ.” Dịch Dương gật đầu. Chuyện này liên quan đến an nguy của toàn đế quốc, mà hắn lại là người trực tiếp trải qua nên càng phải có mặt.

 

Nói xong, Hình Bác Vũ đứng dậy: “Đi, ta dẫn ngươi đi gặp Kỳ Uyên.”

 

“Kỳ Uyên?”

 

“Chính là tiểu gia hỏa đó.”

 

Dịch Dương lúc này mới hiểu ra, nhưng lại thầm nghĩ: sao cái tên nghe cứ như tên người vậy nhỉ…

 

Bên kia, Kỳ Uyên nghe thấy Hình Bác Vũ định dẫn người tới gặp mình, liền nhanh chóng thu hồi thần thức. Vừa rồi nó nghe lén cũng không hiểu hoàn toàn, chỉ biết là hình như bọn họ gặp phiền toái lớn.

 

Nhưng mà… việc không liên quan đến mình, nó chẳng buồn nghĩ nhiều. Vẫn như cũ nằm ườn trong ổ nhỏ ấm áp chợp mắt dưỡng thần, chờ người đến.

 

Không bao lâu sau, hai người thân cao chân dài đã bước vào phòng.

 

Hình Bác Vũ kể lại tình huống của Kỳ Uyên và ý định của mình cho Dịch Dương nghe.

 

Dịch Dương nhìn chằm chằm vào “tiểu gia hỏa” kia, vô cùng kinh ngạc, chỉ vào cái cục bông nhỏ kia, hơi do dự hỏi: “Lão đại, ngươi thật sự ký khế ước với nó? Nó… thật sự là siêu cấp 4S?”

 

“Chính xác thì là nó cứu ta. Còn việc khế ước, ta cũng không rõ vì sao lại thành công.” Hình Bác Vũ đáp.

 

Dịch Dương sững người mất một lúc, vẫn không thể tin vào tai mình.

 

“Nhưng mà nó nhỏ như vậy, có thể ra chiến trường được sao?” Dịch Dương nghi hoặc.

 

CÁI GÌ?! CÒN MUỐN TA RA CHIẾN TRƯỜNG?! Kỳ Uyên nghe thấy câu này thì suýt nữa tức đến hộc máu. Nó mở trừng mắt lườm Dịch Dương một cái, sau đó chuyển sang nhìn chằm chằm Hình Bác Vũ.

 

Nếu hắn dám nói câu “cho nó ra chiến trường”, thì nó sẽ lập tức lao ra cắn chết cho xem! Bị phản phệ đến mất nửa tu vi, ngày nào cũng đau đớn đến cáu kỉnh, còn muốn nó đi đánh nhau? Mơ đi!

 

Hình Bác Vũ nhìn sang Kỳ Uyên, ánh mắt dịu dàng: “Nó không cần ra chiến trường, chỉ cần trưởng thành khỏe mạnh, có năng lực tự bảo vệ bản thân là được rồi.”

 

Kỳ Uyên nghe vậy rất hài lòng, rộng lượng mà cho hắn một cái tha mạng.

 

Dịch Dương lại hiểu theo hướng khác: lão đại mạnh như vậy, đúng là không cần đem nhóc con này theo chiến đấu.

 

Lúc này, thiết bị liên lạc trên người Dịch Dương vang lên, là cấp dưới gọi đến. Hắn nhận cuộc gọi, nghe xong liền biến sắc.

 

“Xảy ra chuyện gì?” Hình Bác Vũ hỏi.

 

“Trong số người đi cùng ta truy kích địch, có năm chiến sĩ tinh thần lực cấp B hiện đang có triệu chứng hỗn loạn ở các mức độ khác nhau.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play