Ngày hôm sau, bọn họ tiếp tục tìm kiếm trạm xăng. Trên đường đi, họ cũng ghé qua các siêu thị gần đó để thu thập vật tư. Siêu thị thường có nhiều đồ, mà dị năng của Lục Kinh Niên đã thuận lợi thăng cấp lên cấp hai từ ngày hôm qua, nên đám tang thi bình thường gần như không đáng lo ngại.
Họ nhanh chóng tiêu diệt sạch tang thi trong siêu thị. Trên các kệ hàng, phần lớn đồ ăn đã bị lấy hết, họ cũng không định lục tìm từng món nên liền chuyển sang tìm nhà kho.
Kho hàng phía sau siêu thị vẫn còn rất đầy, dường như chưa có ai đến trước. Trong đó có gạo, đồ ăn đóng hộp, thịt khô, thực phẩm khô, gia vị... tất cả đều được Tiêu Việt thu gom.
Một ngày trôi qua, thu hoạch vô cùng phong phú.
Những ngày sau đó, họ vẫn giữ nhịp độ như vậy — sáng sớm ra ngoài, tối mịt mới trở về. Nơi nào quá xa thì họ lái xe đi. Gần như một nửa thành phố C, tất cả trạm xăng và siêu thị đều bị họ lục tung một lượt.
Đồ vật trong không gian ngày càng nhiều và bắt đầu rối loạn. Vì ban ngày bận đi thu thập, ban đêm lại nghỉ ngơi nên hầu như không có thời gian để sắp xếp lại.
Buổi tối, ở nhà, Tiêu Việt mở điện thoại xem tivi. Nhìn thấy ngày tháng trên màn hình, hắn mới sực nhớ: mạt thế đã sắp tròn một tháng rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Quân đội chắc sắp đến rồi…
Vì thế, bọn họ cần tăng tốc độ hành động.
Tiêu Việt quyết định ngày mai sẽ đi thêm một chuyến nữa, sau đó sẽ không ra ngoài nữa mà ở nhà chờ quân đội đến.
Sáng sớm hôm sau, họ lái xe đến một khu vực xa hơn để tiếp tục tìm trạm xăng và siêu thị.
Nhờ dị năng cấp cao, họ lần này còn tiến vào khu vực trung tâm thành phố – nơi tang thi đông đúc và nguy hiểm hơn nhiều, nhưng đồng thời vật tư ở đó cũng phong phú hơn vì gần như chưa ai dám tới.
Họ phát hiện một trạm xăng vẫn còn nguyên vẹn, bên trong có hơn mười con tang thi chưa bị tiêu diệt. Dị năng của Lục Kinh Niên có uy lực lớn, tiếng động cũng mạnh, hắn lại rút ra thanh trường đao đã từng dùng trước đây.
Tiêu Việt thì không có giới hạn trong việc ra tay, trực tiếp dùng ba bốn dây leo trói chặt đám tang thi. Chỉ trong vài phút, hai người đã dọn sạch sẽ trạm xăng.
Ở đây, lượng dầu còn lại rất nhiều. Trên kệ vẫn còn đầy thùng dầu và bình dầu đóng gói. Trong kho ngầm, có bốn thùng dầu lớn – ba thùng đầy, một thùng còn hơn nửa. Thấy vậy, Tiêu Việt vui mừng nói: “Chúng ta phát tài rồi!” Lượng dầu này còn nhiều hơn tổng số họ từng tìm thấy trước đó.
Tiêu Việt lập tức thu hết số dầu vào không gian. Với lượng dầu này, hắn cuối cùng cũng không cần lo máy kéo không có chỗ dùng nữa.
Nhiệm vụ lần này hoàn thành vượt mức, bọn họ cũng không nán lại mà lập tức trở về. Những ngày tiếp theo, họ dự định sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, yên lặng chờ đợi quân đội đến cứu viện.
Mấy ngày này, dù không ra ngoài làm việc, Tiêu Việt và Lục Kinh Niên ở nhà cũng không nhàn rỗi chút nào, chỉ là chuyển từ việc bận rộn bên ngoài sang bận rộn trong không gian.
Những ngày sau đó, họ ở hẳn trong không gian để dọn dẹp, trồng trọt. Lục Kinh Niên tiếp thu kiến thức rất nhanh, chỉ cần đọc qua hướng dẫn sử dụng trong cửa hàng là đã biết cách vận hành máy cày.
Từ khi có máy cày, hiệu suất làm ruộng tăng gấp bội, chỉ cần nửa ngày là có thể cày xong một mẫu đất.
Hai ngày liền cày được bốn mẫu, Tiêu Việt phải ngăn Lục Kinh Niên – người vẫn còn đầy hứng thú – lại: “Bấy nhiêu đủ rồi. Làm nhiều quá hai người mình không chăm sóc xuể đâu.”
Họ dùng máy bơm để tưới nước. Lần này họ đã trồng rất nhiều loại rau khác nhau, đủ ăn trong vài tháng mà không sợ thiếu đồ tươi.
Nhìn ngọn núi trọc lóc, Tiêu Việt lại thấy tiếc vì quên không mua thêm cây ăn quả. Nếu có thì sau này còn có trái cây tươi để ăn.
Trong đất chỉ trồng được ít dâu tây, vẫn thấy đơn điệu quá. Hắn thèm mấy quả lớn như táo, lê nước hay đào mật cơ.
Sau khi trồng trọt xong, hai người sắp xếp lại tất cả vật tư đã mang về trước đó, phân loại cẩn thận trong không gian. May mà nơi đây không có mưa gió, bằng không chỉ một trận mưa là hỏng hết đống đồ.
Đột nhiên – “ẦM!” – một tiếng nổ lớn vang lên khiến cả tòa nhà lắc lư.
Tiếng nổ này họ đã quen thuộc – mấy ngày nay ngày nào cũng nghe thấy – nhưng lần này lại rất gần, như ở ngay cạnh họ.
Hai người vội chạy ra ban công nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ngọn lửa bốc cao, nơi phát nổ chỉ cách chưa đầy một cây số.
Tiếng nổ rõ ràng là do pháo đạn gây ra. Quân đội chắc chắn sắp tới.
Đúng như dự đoán, buổi chiều, quân đội tiến vào khu dân cư, tổng cộng hơn một trăm người.
Người sống sót trong khu nhìn thấy quân đội thì mừng rỡ òa khóc, có người ôm nhau mừng vì còn sống. Nhưng cũng có kẻ cực đoan, mắng chửi quân đội đến quá muộn, chê bai họ vô dụng.
Quân đội không thèm để ý đến những lời chỉ trích, chỉ tập trung thống kê người sống sót.
Họ tập hợp tất cả lại, đội trưởng Trần Khải Lâm tuyên bố lớn tiếng:
“Chúng tôi là đội tiền trạm đến cứu viện thành phố C. Tôi là đội trưởng tiểu đội ba. Sáng mai 8 giờ, chúng tôi sẽ hộ tống các vị rời khỏi thành phố. Lương thực nước uống đã chuẩn bị đủ, các vị đi bộ 5 km đến điểm tập kết. Quá thời gian sẽ không chờ!”
“Nếu trên đường gặp phải tang thi, chúng tôi không đảm bảo an toàn, tốt nhất các vị đừng mang quá nhiều đồ đạc, tránh ảnh hưởng đến việc chạy trốn.”
Lời vừa dứt, đám đông lập tức náo loạn:
“Gì cơ? Gặp tang thi thì mặc kệ tụi tôi hả?”
“Không đảm bảo an toàn thì mấy người có ích lợi gì?”
“Quốc gia nuôi mấy người để làm trò gì vậy?”
Trần Khải Lâm đã quen với kiểu phản ứng này. Sắc mặt không đổi, anh ta nói tiếp:
“Các vị có quyền lựa chọn không đi. Ở lại thì tự sinh tự diệt!”
“Biết có người trong các vị có dị năng, các vị có thể gia nhập đội cứu viện. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng hậu hĩnh.”
Nhìn những người mặc thường phục đi sau quân đội, có thể thấy họ là tổ dị năng giả đã gia nhập quân đội.
Người trong đám vẫn lẩm bẩm bất mãn nhưng không ai dám quá đáng, sợ bị bỏ lại thật.
Tiêu Việt từng trải qua chuyện này trong kiếp trước – khi đó, hắn chọn rời đi theo nhóm người sống sót. Nhưng lần này, hắn không muốn rời đi sớm, lại càng hứng thú với phần thưởng – chính là "tích phân căn cứ".
Sau mạt thế, tiền giấy mất giá trị. Các căn cứ phát hành loại tiền giao dịch mới – tích phân. Người trong căn cứ làm việc sẽ nhận được tích phân làm lương. Tích phân còn có thể dùng để giao dịch hoặc thuê nhà, mua đồ ăn, nước uống. Không có tích phân thì bị đuổi ra khỏi nơi ở.
Để dễ quản lý, mỗi người vào căn cứ đều được phát một loại thẻ căn cước, chứa đầy đủ thông tin cá nhân và tích phân của họ.
Khi Tiêu Việt đang suy nghĩ, đột nhiên có một thanh niên đứng dậy:
“Tôi là dị năng giả hệ hỏa, tôi nguyện góp sức bảo vệ nhân loại. Dị năng giả, nghe lệnh tôi! Thời điểm quan trọng này, ông trời đã cho chúng ta năng lực, chúng ta phải gánh vác trách nhiệm cứu người!”
Tiêu Việt: “….” Tự dưng không muốn tham gia nữa.
Người kia – Vương Hải Hằng – hô xong quay đầu nhìn lại thì phía sau chẳng ai đứng theo.
“Chẳng lẽ các ngươi không muốn giúp đỡ mọi người sao? Lâm Nghiệp, La Bình…” – hắn tức tối nhìn Tiêu Việt và Lục Kinh Niên, trách họ làm mình mất mặt trước các dị năng giả khác.
Bị hắn điểm danh, hai người kia miễn cưỡng đứng lên, dần dần cũng có nhiều người khác đứng theo, nhưng đa phần vẻ mặt đều không cam lòng.
Tiêu Việt và Lục Kinh Niên trao đổi nhanh rồi cũng quyết định gia nhập:
“Chúng tôi cũng nguyện tham gia cứu viện.”
Trần Khải Lâm cực kỳ vui mừng, lần này thu nhận được nhiều dị năng giả hơn hẳn mấy lần trước.
Nhưng ngay lúc đó – “Không được!” – có người đứng bật dậy phản đối.
Mọi người lập tức nhìn về phía cô gái kia, Lục Kinh Niên cảm thấy có điềm xấu.
Quả nhiên – cô ta chỉ vào hai người họ:
“Bọn họ là sát nhân! Chính mắt tôi thấy họ giết người! Người phụ nữ kia bị họ đánh nát cả bụng, thật sự rất khủng khiếp! Họ không định đi cứu người, mà là đi giết người!”
Mọi người xung quanh bắt đầu tránh xa hai người họ.
Lại có người hùa theo:
“Bọn họ từng không chia cho ai một mẩu bánh mì, sao giờ lại có lòng tốt cứu người?”
“Lúc tụi tôi bị tang thi rượt, họ chỉ đứng nhìn, không chịu xuống cứu.”
“Còn cướp đồ, thấy nhà ai không có người liền vào lấy sạch.”
“Mau bắt bọn họ lại!”
Tiêu Việt và Lục Kinh Niên: …
Chuyện này đúng là kéo đầu lại buộc đuôi, hết hồn thật sự.
Trần Khải Lâm nghi ngờ nhìn sang:
“Các ngươi…”
“Con mẹ nó!” Lục Kinh Niên không nhịn nổi bật thốt.
Hắn chỉ vào người phụ nữ đầu tiên:
“Cô không nói chuyện ban đầu cô ta cầm dao định giết bọn tôi à? Chúng tôi chỉ là tự vệ!”
Rồi quay sang người khác:
“Chúng tôi từng xuống nhắc nhở các người giữ yên lặng, từng bảo chia nhóm ra ngoài. Các người không nghe! Rồi còn dẫn tang thi tới! Giờ đổ hết lên đầu chúng tôi?”
“Còn vụ cướp đồ? Chúng tôi vào phòng có tang thi, dọn sạch rồi mới lấy đồ. Chúng tôi có đập cửa từng nhà, ai không trả lời thì mới vào. Chúng tôi không phải trộm!”
“Trong tiểu khu này, 90% tang thi là do bọn tôi tiêu diệt! Không nhờ bọn tôi, các người có được sống yên ổn thế này không?”
Lục Kinh Niên thật sự cảm thấy bất công. Làm nhiều thế mà không ai cảm ơn, giờ còn bị vu khống.
Tiêu Việt vỗ vai hắn an ủi. Hắn vốn đã quen với sự bạc bẽo sau mạt thế, không còn bận tâm mấy lời này.
Quả nhiên, Trần Khải Lâm nói tiếp:
“Mấy chuyện này chúng tôi có cách đánh giá. Mọi người về chuẩn bị, sáng mai 8 giờ xuất phát. Quá giờ không chờ!”
“Nhưng bọn họ…”
Trần Khải Lâm lạnh mặt:
“Nói nữa, tôi cho bọn họ vào nhóm của cô, rồi xem ai giết ai!”
Người kia lập tức im bặt, không dám hó hé gì nữa.
Chương 24: Lợi hại đến mức không còn gì để nói
“Bảo sao khu dân cư này lại yên tĩnh đến vậy, hóa ra là nhờ công lao của các cậu. Thật lợi hại!” Sau khi những người khác rời đi, Trần Khải Lâm giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Tiêu Việt mỉm cười đáp: “Chúng tôi chỉ làm việc nên làm thôi.”
Bên cạnh, Vương Hải Hằng nghe vậy thì ánh mắt càng thêm phẫn nộ. Hắn mang theo bao nhiêu người đáp lại lời kêu gọi của quân đội mà còn chẳng được đội trưởng khen lấy một câu. Thế mà bọn họ lại được ca ngợi như vậy, dựa vào cái gì chứ?
Trần Khải Lâm vỗ tay ra hiệu: “Trời sắp tối rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Mai 8 giờ sáng, tập hợp ở đây.”
Tiêu Việt hỏi lại: “Còn các anh thì sao?”
“Bọn tôi sẽ ở lại đây, đợi mọi người quay lại.”
Tiêu Việt liếc nhìn vài người lính đã ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, đoán họ định qua đêm ở đây.
Cậu đề nghị: “Các anh có thể vào trong khu dân cư ngủ. Nơi đó rất nhiều phòng, tang thi đã được dọn sạch, bên ngoài vẫn khá nguy hiểm.”
“Bên trong đều có giường, chỉ cần lấy bàn chắn cửa là được rồi.”
Trần Khải Lâm quay lại nhìn những người lính mệt mỏi của mình, suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Trên đường họ đã thu thập được nhiều lương thực, cũng vừa phát bánh mì xong, giờ là lúc cho binh lính nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai còn nhiều việc phải làm.
…
Vừa về tới nhà, Lục Kinh Niên liền lao vào người Tiêu Việt không chịu rời, cứ như thể biến thành con mèo dính người. Tiêu Việt biết hôm nay hắn bị uất ức cũng là vì mình nên không nói gì, chỉ lặng lẽ nấu một gói mì ăn cùng hắn qua bữa.
Buổi tối, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi xuống chiếc giường ấm áp. Lục Kinh Niên ôm chặt Tiêu Việt từ phía sau, trong khi cậu đang dựa vào ngực hắn xem TV.
Âm thanh của nhân vật trong điện thoại vang lên rõ ràng, Tiêu Việt chăm chú xem chương trình ăn uống đến mức không bị ảnh hưởng chút nào. Bị quấy rầy, cậu liền dùng dây leo quấn tay Lục Kinh Niên lại để tiếp tục xem.
“Vì sao ngươi không thèm để ý ta?” Lục Kinh Niên uất ức hỏi.
Tiêu Việt thở dài, đắp điện thoại xuống rồi xoay người đối mặt với hắn, “Không phải không để ý, ngươi sao thế?”
“Ngươi thở dài, chẳng phải là đang chê ta phiền sao?” Hắn chất vấn.
Tiêu Việt kêu oan: nếu thực sự thấy phiền, cậu đã sớm đá hắn xuống giường ngủ sofa rồi. Sao còn để hắn ôm mãi thế này?
“… Ngươi dạo này càng ngày càng…” Kiều?
Câu đó cậu không dám nói ra, sợ bị đánh.
“Ân? Ta làm sao?”
“Ngươi càng lúc càng giống con nít, trả ta Lục Kinh Niên ổn trọng trước kia đi.”
Lục Kinh Niên cũng tự nhận ra điều đó. Hắn từng hứa sẽ là chỗ dựa cho Tiêu Việt, thế mà bây giờ lại quay ngược vai trò, ngày càng phụ thuộc vào cậu.
Không ổn.
Hắn lật người, đè Tiêu Việt xuống dưới, hỏi: “Vậy bây giờ ta có đủ ổn không? Có đủ mạnh mẽ không?”
Tiêu Việt bật cười không dừng được: “Ha ha ha ha ha! Mạnh đến chết! Mau đứng dậy!”
“Không dậy nổi.”
Hắn dừng một chút, rồi ghé vào cổ Tiêu Việt thì thầm: “Hôm nay mọi người nói như vậy, ngươi không thấy giận sao?”
Thì ra hắn đang nghĩ chuyện này à.
“Không giận. Họ nói gì là việc của họ, quân đội cũng không quản mấy chuyện vặt đó. Dù có quản thì với thực lực hiện tại của chúng ta cũng đủ để rời đi, đổi chỗ sống khác, ai còn nhận ra chúng ta?”
Vào căn cứ rồi càng không ai quan tâm, dị năng giả và người thường vốn không cùng đẳng cấp. Căn cứ là nơi mạnh được yếu thua, chuyện hôm nay chỉ là chuyện nhỏ.
Mạt thế chính là như vậy, tàn khốc mà thực tế.
Lục Kinh Niên sững người nhìn cậu. Hắn không ngờ Tiêu Việt lại có cách nghĩ như vậy. Tuy không sai… nhưng dường như cũng không đúng.
“Ngươi không muốn giải thích rõ ràng sao? Rõ ràng chúng ta không làm gì sai.”
“Giải thích để làm gì? Với những người đã định sẵn kết luận, họ đâu có nghe ngươi nói.”
Trong thế giới này, thực lực mới là thứ quyết định tất cả. Dù là giết người hay đốt nhà, chỉ cần ngươi mạnh thì ngươi làm gì cũng đúng. Tiêu Việt đã thấy nhiều rồi, quen rồi, cũng hiểu rõ cách sinh tồn trong mạt thế.
“… Ta…” Lục Kinh Niên muốn phản bác, nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại. Nếu chuyện hôm nay không xảy ra, có lẽ hắn còn nhiều điều để nói. Nhưng bây giờ… hắn lại thấy Tiêu Việt nói rất đúng. Thật sự chẳng có gì đáng để giải thích cả.
“Vậy… hôm nay ta có phải rất ngu không? Còn ở đó tranh cãi với bọn họ…” Hắn nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
“Không ngu. Ngươi rất lợi hại.” Tiêu Việt đáp. Lục Kinh Niên trước đây chưa từng sống trong mạt thế, phản ứng như vậy là bình thường. Mọi chuyện đều cần quá trình để thích nghi, kể cả tính cách. Với cậu, hiện tại hắn đã rất tốt rồi.
“Ân.”
Sau tiếng “ừ” ấy, Lục Kinh Niên im lặng thật lâu. Tiêu Việt đẩy vai hắn: “Dậy đi, đừng đè lên ta nữa, trọng đến muốn chết!”
Lục Kinh Niên lật người nằm xuống bên cạnh nhưng vẫn ôm chặt không buông. Tiêu Việt cũng đã quen ôm hắn ngủ mỗi tối, đổi tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng len qua rèm, chiếu lên hai người đang ôm nhau trên giường — yên bình và ấm áp đến lạ thường.
Sáng hôm sau, vừa hơn 7 giờ, bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt. Tiêu Việt và Lục Kinh Niên cũng rời giường thu dọn đồ đạc. Trước khi đi, Tiêu Việt đứng lại, ánh mắt lướt qua căn phòng quen thuộc, trong lòng thoáng có chút luyến tiếc—rời đi lần này, e là sẽ không quay lại nữa.
Khi họ ra khỏi nhà, trung tâm khu dân cư đã tụ tập đầy người. Tiếng nói cười xôn xao khi nãy cũng dần lặng xuống khi hai người họ xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Dù bị nhìn chăm chú, Tiêu Việt và Lục Kinh Niên vẫn thản nhiên, không để tâm, đi thẳng tới chỗ Trần Khải Lâm.
Hôm qua được ngủ ngon một giấc, tâm trạng Trần Khải Lâm hôm nay rất tốt, đang đánh quyền rèn luyện thân thể. Thấy hai người đến gần, anh vui vẻ nói:
“Đến rồi à? Chờ thêm chút nữa, mọi người tới đông đủ là xuất phát.”
Đúng 8 giờ, quân đội bắt đầu dẫn đoàn người sống sót rời khỏi khu dân cư, đầu tiên họ đi qua một số khu gần đó để gom thêm người, sau đó cùng rút lui về nơi trú chân đã định sẵn.
Lúc gặp mặt, nhóm người sống sót từ các khu khác nhìn thảm thương hơn hẳn. Nhiều người tay không đi đường, có người dù có ba lô thì bên trong cũng lép kẹp, gần như trống rỗng. Ngược lại, người trong nhóm của Tiêu Việt ai nấy đều mang ba lô căng đầy vật tư, thậm chí vài người còn xách hai túi to.
Cảnh tượng tương phản khiến họ lập tức trở thành "dị loại" giữa đám người sống sót.
“Anh ơi, có thể cho em chút đồ ăn không? Em đói nhiều ngày rồi...” Một giọng nữ yếu ớt vang lên.
Lục Kinh Niên quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái gầy trơ xương. Không chỉ mình cô, mà những người xung quanh cô cũng vậy. Họ đang vây quanh một người đàn ông để xin ăn.
Có người bắt đầu lên tiếng, lập tức những người khác cũng chen chúc tới. Tuy một vài người có lòng tốt chia sẻ chút thức ăn, nhưng phần lớn thì không. Ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của đồ ăn lúc này, chẳng ai muốn "hy sinh vì nghĩa".
Một người thấy một đứa trẻ quá đáng thương, liền lấy bánh mì chia cho nó. Nhưng hành động này lại kéo theo đám đông xông tới, cướp sạch đồ trong ba lô của người đó, chỉ còn lại anh ta hai tay trống rỗng, ngồi bệt xuống đất khóc lớn.
“A a a! Đều là của tôi! Mau trả lại cho tôi!”
Anh ta lao tới tìm quân đội cầu cứu.
“Bọn họ cướp đồ của tôi! Mau bắt bọn họ lại!”
Nhưng những người lính chỉ liếc qua, ánh mắt có chút đồng cảm rồi quay đi. Chuyện này họ không thể và cũng không muốn quản.
Từ đó, không ai dám lấy đồ ra nữa, chỉ ôm chặt ba lô như sợ bị cướp. Mọi người lạnh lùng quan sát màn kịch xảy ra, không ai lên tiếng, cũng không ai hành động.
Lục Kinh Niên cũng không bận tâm. Nếu là trước kia, có lẽ anh còn cảm thấy thương hại. Nhưng giờ thì không—không nghe, không thấy, không quan tâm.
Anh quay sang nhìn Tiêu Việt. Người kia như chẳng hề để ý, chỉ cúi đầu chơi ngón tay mình một cách thảnh thơi.
Cuối cùng, sau khi kiểm kê xong nhân số ở khu cuối cùng, Trần Khải Lâm chia quân làm hai nhóm:
“Mọi người tới đủ rồi. La Hải Quân, cậu dẫn đội hộ tống họ đến nơi trú chân.”
Một người lính bước ra chào nghiêm nghị: “Rõ!”
Chỉ có khoảng 50–60 binh lính hộ tống cho 400–500 người sống sót. Nhiều người thấy thế thì bắt đầu hoảng:
“Chỉ ngần này người thì làm ăn được gì?”
“Nếu gặp nguy hiểm thì sao? Nhiều người thế này…”
Trần Khải Lâm mất kiên nhẫn:
“Gặp nguy hiểm thì tự chạy. Tôi nói trước rồi, không đảm bảo an toàn.”
Anh dứt khoát chia đội, nhóm dị năng giả đi theo anh làm nhiệm vụ tìm kiếm người sống sót và thu gom vật tư. Quân đội cho xuất phát 5 xe tải, gom đủ hàng thì chở về điểm trú.
Trên đường đi, cứ nghe thấy tiếng xe, tang thi liền lũ lượt kéo ra. Nếu ít thì lính dùng thương hoặc dị năng để xử lý. Nếu đông thì dùng lựu đạn dọn sạch. Nhìn cảnh đó, Lục Kinh Niên đỏ mắt. Tuy dị năng của anh cũng mạnh, nhưng vẫn thèm khát muốn thử dùng lựu đạn—tiếc là không ai cho mượn.
Sau khi làm sạch bên ngoài một khu dân cư, Tiêu Việt nhận ra quân đội chỉ xử lý tang thi bên ngoài, trong nhà vẫn còn nguyên. Đống vật tư kia chẳng phải lãng phí sao?
Anh thấy tiếc nên tự đi thu gom. Trong nhà mỗi người cơ bản đều có gạo, một khu dân cư chắc gom được hơn cả ngàn cân.
Anh tìm Trần Khải Lâm, đề xuất để người sống sót tự dọn dẹp tang thi để đổi lấy vật tư. Trần Khải Lâm thoáng do dự—dị năng giả còn đỡ, nhưng người bình thường liệu có làm nổi?
Tiêu Việt chẳng bận tâm:
“Chỉ là dọn một hai con tang thi thôi, nếu thế mà còn không làm được thì về sau ở căn cứ cũng không sống nổi.”
“Không có đồ ăn thì đến điểm trú chân cũng chết đói cả thôi. Chính phủ đâu thể nuôi họ mãi được.”
Trần Khải Lâm im lặng. Từ khi nhận lệnh lập đội cứu trợ, anh đã chứng kiến quá nhiều thảm kịch vì thiếu ăn. Ban đầu còn tức giận và đau lòng, giờ thì chỉ còn bất lực và thờ ơ.
Tình hình trong căn cứ cũng chẳng khá hơn: cấp cao tranh quyền, cấp trung lo đứng phe, dân thường dưới đáy thì chẳng ai quan tâm.
Anh gật đầu:
“Tôi sẽ đi nói chuyện với họ. Cảm ơn cậu đã đề xuất.”
Tiêu Việt chỉ lắc đầu. Thật ra anh tiếc của hơn là lo cho người. Dù vật tư không thuộc về mình, anh cũng không muốn chúng bị bỏ phí.
Quả đúng như dự đoán, khi nghe phải tự tay xử lý tang thi để lấy đồ ăn, nhiều người sống sót liền nổi giận, yêu cầu quân đội làm giúp. Nhưng Trần Khải Lâm thẳng thừng từ chối:
“Tôi chỉ đề nghị. Không muốn làm thì thôi, nhưng đừng trách nếu bị đói.” Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Hai ngày sau, La Hải Quân đưa nhóm hộ tống đầu tiên trở lại, đổi ca cho nhóm kế tiếp.
Lần này, một số người nghe lời đã thu được chút đồ ăn. Nhưng phần lớn vẫn trắng tay, vẫn giữ suy nghĩ như thời trước tận thế—rằng chính phủ sẽ không bỏ mặc họ, sẽ cho họ ăn.
Nhưng nhìn cách quân đội hành xử cũng đủ hiểu: nếu thật sự muốn lo cho họ, xe tải đã đậu ngay tại chỗ, quân đội cũng chẳng từ chối giúp lấy đồ.
Chỉ tiếc là bọn họ không hiểu, hoặc không muốn hiểu.
Khuyên cũng vô ích. Cách làm đã nói rõ, nếu không chịu hành động thì tự gánh hậu quả.
Chương 26: Lại đến Thương nghiệp thành
“Tiêu Việt? Lục Kinh Niên!”
Một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên.
Tiêu Việt và Lục Kinh Niên quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Tắc và La Phong đang bước nhanh về phía họ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
“Thật trùng hợp, lại gặp được các cậu rồi!” – Diệp Tắc cười nói.
Tiêu Việt và Lục Kinh Niên cũng vui mừng đáp lại: “Đúng là trùng hợp, hai người đang làm gì ở đây vậy?”
Lúc này, Diệp Tắc và La Phong mỗi người đều mang hai ba cái bao lớn, quần áo lấm lem, trên mặt còn có vết thương, trông nhếch nhác hơn hẳn lần trước gặp.
Diệp Tắc gãi đầu cười khổ: “À, không có gì to tát, chỉ là khi xử lý đám ruồi bọ không cẩn thận nên bị thương vài chỗ thôi.”
“Nghe tiếng súng từ xa nên bọn tớ mới lần theo tới đây, không ngờ lại gặp được hai cậu.”
Trần Khải Lâm tiến đến, hỏi: “Hai cậu là người sống sót gần đây sao?”
Diệp Tắc và La Phong thấy anh tới thì có chút căng thẳng, vội vã ưỡn ngực đứng thẳng, nghiêm túc nói: “Chào trưởng quan, chúng tôi là dị năng giả, muốn gia nhập đội ngũ của các anh. Không biết có được không?”
Trần Khải Lâm nghe vậy liền gật đầu ngay: “Tất nhiên là được, hoan nghênh gia nhập. Hai người đã quen biết, vậy thì cứ đi theo Tiêu Việt và Lục Kinh Niên đi.”
Diệp Tắc và La Phong vui vẻ gật đầu liên tục: “Được, cảm ơn!”
Chờ Trần Khải Lâm rời đi, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Việt bật cười: “Sao nhìn căng thẳng vậy? Sợ anh ta à?”
Diệp Tắc vội phản bác: “Không phải sợ, là tôn trọng!”
Lục Kinh Niên liếc nhìn hành lý của hai người, không thấy tấm pin mặt trời mà lần trước họ từng khoe nên hỏi: “Tấm năng lượng mặt trời của hai cậu đâu rồi? Đó là đồ tốt mà, sao không mang theo?”
Tiêu Việt nghe vậy liền dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào người cậu ta ra hiệu im miệng – rõ ràng chuyện đó có uẩn khúc.
Lục Kinh Niên cũng biết mình lỡ lời, vội nói xin lỗi: “Không mang theo cũng không sao. Bọn mình sắp đi qua Thương nghiệp thành, đến lúc đó có thể lấy thêm hai tấm.”
Diệp Tắc lắc đầu, có vẻ chẳng mấy để tâm: “Không cần đâu, chỉ là chuyện nông phu cứu rắn thôi.”
Tấm pin mặt trời đó là do họ liều mạng từ Thương nghiệp thành mang về, tổng cộng được sáu cái. Họ vốn định giữ lại một cái, còn lại phân phát cho người trong tiểu khu. Nào ngờ lúc rời đi thì bị người khác cướp mất – không chỉ tấm pin, mà cả số vật tư trước đó họ thu gom cũng bị chiếm đoạt.
Hai người tức giận đòi lại, cuối cùng đánh nhau một trận. Đám người kia đông hơn, họ bị đánh đến thương tích đầy mình.
Tiêu Việt lo lắng hỏi: “Hai người không sao chứ?”
Diệp Tắc phủi tay: “Không sao, chỉ là vài vết thương ngoài da, vài ngày sẽ khỏi.”
Tiêu Việt thầm nghĩ: Dị năng giả đánh nhau mà chỉ bị thương ngoài da?
Lục Kinh Niên nghi ngờ: “Sao lại như vậy? Sao không dùng dị năng?”
Diệp Tắc thở dài: “Đám người đó đều là người thường, bọn tớ không nỡ dùng dị năng đối phó với họ.”
Tiêu Việt và Lục Kinh Niên: ……
Quả nhiên là sinh viên chính hiệu.
Bọn họ cứ tưởng hai người này đánh nhau với dị năng giả, không ngờ vì không nỡ ra tay nên bị người thường đánh cho te tua.
Chuyện đã qua hơn mười ngày, nhưng Diệp Tắc vẫn thấy buồn lòng. Ngay từ khi mạt thế bắt đầu, họ đã luôn giúp người trong tiểu khu – diệt tang thi, tìm vật tư. Vậy mà kết cục lại là bị đuổi ra ngoài.
Sau khi lang bạt khắp nơi, nghe thấy tiếng súng từ Thương nghiệp thành, họ mới lần theo tới đây.
Tiêu Việt vỗ vai an ủi: “Hai người là người tốt, hy vọng lần này có thể học được bài học, đừng dễ dàng làm người tốt nữa.”
Chưa được một giây u sầu, Diệp Tắc đã trở lại hoạt bát: “Hai cậu đang làm gì vậy? Gia nhập quân đội có phát vũ khí không? Dùng có tốt không?”
Lục Kinh Niên đáp: “Đừng mơ, không phát đâu. Tớ cũng muốn lựu đạn mà còn chưa có đây này.”
“Hiện tại công việc chủ yếu là tiêu diệt tang thi, cứu người sống sót và tìm vật tư. Cũng không khác mấy so với trước kia.”
Diệp Tắc: … Cảm ơn, miễn bàn.
Vì tuyến đường hiện tại của họ chắc chắn sẽ đi qua Thương nghiệp thành – nơi có lượng vật tư dồi dào, quân đội chắc chắn không bỏ qua.
Ba ngày sau
Trần Khải Lâm dẫn theo đội tách khỏi đại quân, đến bên ngoài Thương nghiệp thành. Lần này phần lớn là dị năng giả, chỉ có năm người thuộc quân đội. Từ xa đã thấy tang thi dày đặc.
Có vẻ do thời gian qua thiếu áp lực từ dị năng tang thi nên tang thi xung quanh càng tụ về đây.
Theo tình báo, bên trong thành có một tang thi đặc biệt mạnh, nên bên ngoài vốn rất ít. Nhưng giờ tang thi lại tụ về ngoài thành, khiến kế hoạch ban đầu là bí mật xâm nhập phải hủy bỏ. Trần Khải Lâm quyết định trước tiên phải tiêu diệt tang thi ngoài thành.
Anh nhanh chóng quay về lấy vũ khí, chuẩn bị tổng tiến công.
Họ đặt pháo và súng hướng thẳng về phía cổng thành, dùng lựu đạn tầm xa dụ tang thi ra giữa đường, sau đó liên tục nã pháo.
“Rống!”
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Tiếng nổ liên hồi khiến xác tang thi văng tung tóe khắp nơi. Nhiều dị năng giả lần đầu chứng kiến cảnh này không khỏi nôn mửa vì quá rùng rợn.
Diệp Tắc và La Phong mặt tái mét, dù đã nhìn thấy tang thi trước đây, nhưng chưa từng thấy cảnh đạn pháo tàn khốc như vậy.
Sau vài đợt pháo kích, phần lớn tang thi đã bị tiêu diệt, số còn lại do dị năng giả xử lý.
Dị năng giả có thể tự giữ lại tinh hạch từ tang thi mình giết, còn phần quân đội thu được thì sẽ nộp về căn cứ, nhưng mỗi người sẽ được phát một viên mỗi ngày để tu luyện.
Nhờ luyện tập không ngừng và tinh hạch hỗ trợ, dị năng của Tiêu Việt sắp đạt cấp ba.
Sau khi dọn dẹp tang thi bên ngoài, cả nhóm tiến vào bên trong Thương nghiệp thành.
Mùi hôi thối của tử thi vẫn nồng nặc như cũ. Vừa có ánh đèn chiếu sáng, tang thi lập tức bị hấp dẫn lao đến.
“Phanh phanh phanh!”
Tiếng súng, tiếng dị năng nổ vang lên không ngớt. Tang thi từ các hướng ùn ùn kéo đến.
Dị năng giả và quân đội thay phiên nhau chiến đấu. Tiêu Việt dùng dây leo xuyên qua từng con tang thi, Lục Kinh Niên dùng dị năng tạo bom nổ quét sạch từng đợt. Tay họ đã có ký ức cơ bắp, cứ thế phóng dị năng không ngừng.
Cuối cùng, sau một trận chiến dài, tang thi cũng giảm dần. Khi giết xong con cuối cùng, cả đội kiệt sức ngồi bệt xuống đất.
Phù ——”
Tiêu Việt ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, cuối cùng cũng kết thúc trận chiến.
Từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với nhiều tang thi đến vậy. Cảm giác kiệt sức khiến anh như sống lại những ký ức đầy tuyệt vọng của kiếp trước.
“Mệt chết đi được...”
“Dựa vào tôi mà nghỉ một lát đi.”
Lục Kinh Niên ngồi xuống cạnh anh, đưa tay đỡ anh dựa vào vai mình. Không còn tang thi xung quanh, không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng thở dốc vang vọng giữa bốn bề.
Trần Khải Lâm cũng ngồi bệt xuống đất, ngón tay tê rần rời khỏi cò súng. Giết nhiều tang thi đến vậy mà con tang thi cấp cao trong tin tình báo vẫn chưa xuất hiện, điều đó khiến anh bắt đầu nghi ngờ tính chính xác của nguồn tin.
Hoặc là, con tang thi ấy đã rời khỏi trung tâm thương mại? Nếu vậy thì hiện giờ nó đang ở đâu?
Anh nghĩ mình cần phải báo cáo chuyện này. Nếu con tang thi kia thật sự đã thoát ra ngoài, mức độ nguy hiểm của thành phố C sẽ phải nâng lên một cấp nữa.
Nghỉ ngơi vài phút, mọi người lại đứng dậy dọn dẹp chiến trường. Hôm nay họ giết ít nhất bảy, tám trăm con tang thi, chỉ riêng việc nhặt tinh hạch cũng mất gần nửa giờ.
Lần này, tinh hạch được chia đều cho tất cả người tham chiến, mỗi người nhận được bốn viên.
Sau khi quét sạch tang thi trong trung tâm thương mại, xe chở vật tư của quân đội vốn đã chờ sẵn bên ngoài, tiếp theo là công việc vận chuyển đồ đạc.
Tầng một và tầng dưới đã được Tiêu Việt cùng Lục Kinh Niên kiểm tra, nên lần này họ quyết định lên các tầng cao xem thử.
Tầng hai phần lớn là khu bán quần áo, Tiêu Việt len lỏi trong đống quần áo, tiện tay nhét vào không gian không ít đồ dùng.
Tầng ba là khu ăn uống. Thức ăn thì đã hư hỏng từ lâu, nhưng anh gom được rất nhiều chén, đũa dùng một lần. Anh vốn ghét rửa chén, mà quân đội cũng chẳng cần những thứ này nên anh lấy hết cho mình.
Cà phê hạt, cà phê hòa tan, lá trà, sữa bột, trà sữa, thậm chí cả nhiều loại máy móc pha chế—khi thấy đống này, mắt Tiêu Việt sáng rực. Có máy móc này thì về nhà anh có thể tự làm! Mỗi thứ anh chỉ lấy một phần, phần còn lại để lại cho quân đội.
Tầng bốn là khu trò chơi. Tiêu Việt chỉ lấy một cái máy gắp thú. Trước đây mỗi lần đi chơi với Lục Kinh Niên, anh đều thất bại trong việc gắp thú bông. Giờ có cái máy này rồi, lúc rảnh rỗi có thể luyện tay nghề cũng không tệ.
Nhanh chóng xem xét xong các tầng, họ quay lại giúp khuân vác vật tư ra xe. Chẳng mấy chốc xe đã chất đầy, rồi lăn bánh rời đi. Trần Khải Lâm để lại một nhóm người ở lại để tiếp tục vận chuyển cho lượt sau, những người còn lại chia ra đi cứu viện các nơi khác.
Quân đội không giới hạn dị năng giả đi thu thập vật tư, Diệp Tắc và La Phong vẫn tiếc cái tấm pin mặt trời Điện Bản, nên tranh thủ lấy thêm một cái.
Khi đoàn người rời khỏi trung tâm thương mại, ai nấy đều mang theo nụ cười rạng rỡ. Không ít người còn tranh thủ thay một bộ vest, giày da, chỉnh tề lại ngoại hình. Hôm nay tuy mệt, nhưng chắc chắn là lần thu hoạch lớn nhất từ trước đến giờ.
Ngày hôm sau, đoàn người xuất phát đến địa điểm tiếp theo. Quân đội lần này chia quân thành hai đường, lấy trung tâm thương mại làm điểm tách.
Càng đi, Diệp Tắc càng cảm thấy quen thuộc. Con đường này trước đây anh và La Phong đã đi qua vô số lần. Anh vốn nghĩ quân đội sẽ xuyên qua trung tâm thương mại để đến trung tâm thành phố, ai ngờ lại rẽ qua hai bên.
Anh và La Phong bị phân sang bên trái—chính là hướng về khu dân cư cũ của họ.
Không ngoài dự đoán, họ lại bị đưa về chỗ cũ. Anh thật sự không muốn cứu đám "sói trắng vong ân bội nghĩa" kia chút nào.
Nhưng sự tình trái ý người, đến ngày thứ tư, đoàn xe dừng lại ngay trước khu dân cư cũ.
Những người sống sót trong tiểu khu vừa thấy quân đội đến thì lập tức từ trong nhà ùa ra, vui mừng chào đón. Nhưng Tiêu Việt vừa thấy họ thì phát hiện: bọn họ không giống những người sống sót bình thường.
Gương mặt hồng hào, cơ thể đầy đặn, quần áo sạch sẽ — trông chẳng giống ai từng trải qua tận thế.
Anh cảm thấy kỳ quặc. Dù là dị năng giả cũng không ai giữ được sắc mặt tốt như vậy. Chẳng lẽ đây là…
Anh vừa định nói gì đó với Lục Kinh Niên thì đã thấy Diệp Tắc ở phía sau nhếch môi châm chọc, anh lập tức hiểu ra — đây chính là đám "sói trắng vong ân" đó.
Vừa tới nơi, một người phụ nữ đã túm lấy tay Trần Khải Lâm khóc lóc kể tội:
“Các anh sao giờ mới tới?! Mau bắt bọn họ lại! Không chỉ cướp đồ mà còn muốn giết người, họ muốn giết tôi!”
Trần Khải Lâm hất tay cô ta ra, chẳng buồn đáp lời.
Người phụ nữ bị hất tay thì nổi đóa:
“Các anh làm gì vậy? Bọn họ muốn giết người đấy! Còn không mau bắt lại?”
"Vậy cô cách họ xa một chút." Trần Khải Lâm buông một câu rồi bỏ đi.
Diệp Tắc ở phía sau thì bắt chước giọng điệu của cô ta:
“Họ muốn giết người ~~ Bắt lại ~~ Bắt lại ~~”
Tiêu Việt nhìn thấy: ... Tinh thần cậu ta cũng "vững" thật đấy.
Người xã giao nhát gan như La Phong cũng bị Diệp Tắc chọc cười đến phát ra tiếng, sau đó lập tức bịt miệng cố nhịn.
Nhưng người phụ nữ kia đã nghe thấy, quay đầu lại, thấy Diệp Tắc và La Phong thì lập tức thay đổi thái độ, chạy đến kéo tay La Phong, cười tươi như hoa:
“Lúc trước trời mưa tôi có giúp anh thu quần áo đó, nhà anh dột cũng là tôi nhắc mà. Giờ có người muốn hại tôi, các anh phải giúp tôi chứ, các anh là sinh viên, không thể vong ân phụ nghĩa!”
La Phong lúng túng nhìn sang Diệp Tắc cầu cứu.
Diệp Tắc lập tức gạt tay cô ta ra: “Tránh ra! Tránh ra!”
Cô ta bị đẩy ra liền nổi giận mắng:
“Chắc chắn là do anh xúi giục Tiểu La! Trước kia Tiểu La ngoan lắm! Chỉ là mấy cái tấm pin mặt trời thôi mà, cần gì phải để bụng đến giờ? Muốn thì giờ tôi cho hết, lấy hết đi!”
La Phong che trước mặt Diệp Tắc, căng thẳng nói:
“Anh ấy không xúi giục tôi gì cả. Những gì cô làm trước đây, chúng tôi đều nhớ, đã báo đáp đủ rồi.”
Cô ta vẫn không chịu buông tha:
“Không phải chỉ là mấy cái tấm pin mặt trời sao? Tôi bảo các anh lấy hết rồi mà, chưa đủ sao?”
Diệp Tắc bỗng vươn đầu ra chửi:
“Biến đi! Lúc bọn tôi cần thì các người không cho, còn đánh chúng tôi một trận. Giờ bọn tôi bỏ rồi, tự mình tìm được đồ tốt, các người lại thấy tiếc à? Ghê tởm!”
Người phụ nữ bị mắng thì đỏ mặt tía tai, vươn tay định kéo Diệp Tắc lại:
“Bọn họ đánh chứ tôi có đánh đâu? Giờ bọn họ muốn giết người, anh không đi tìm họ mà tìm tôi làm gì?”
“Vậy cô đi kéo họ ra đền mạng, xả giận chẳng phải được rồi?”
Diệp Tắc và La Phong: ... Vừa nãy còn đòi bắt người vì tội giết người, giờ lại muốn chúng tôi đi giết thay? Mặt dày thật!
Diệp Tắc mặt lạnh, tay tích tụ dị năng:
“Biến ra xa chút, nếu giết thì tôi giết cô trước.”
Người phụ nữ hoảng sợ chạy mất. Diệp Tắc thu dị năng lại, thấy Tiêu Việt và Lục Kinh Niên đang nhìn mình, bèn nhún vai:
“Tuổi trẻ bồng bột, sai rồi thì sửa thôi.”
Trần Khải Lâm và những người khác đang kiểm kê nhân số. Khi Diệp Tắc và La Phong tiến lại gần, càng lúc càng có nhiều người nhìn thấy họ.
Một gã đàn ông bước ra chỉ vào hai người:
“Chó nhà có tang mà cũng dám quay về à?” Hắn liếc mắt nhìn balô sau lưng họ, hừ lạnh một tiếng. “Nếu hai người chịu để lại hết vật tư trên người, bọn tao có thể đại từ đại bi cho các người tiếp tục ở lại đây.”
Tiêu Việt nghe vậy chỉ biết cạn lời. Hắn thật muốn hỏi Diệp Tắc bọn họ trước kia đã nuôi mấy kẻ này kiểu gì — chẳng lẽ chăm từng miếng ăn, từng hơi thở như nuôi con nít sao?
Một chút xã hội hiểm ác cũng chưa nếm qua à?
Vậy thì hắn không ngại giúp họ mở mang tầm mắt một phen.
Tiêu Việt vung dây leo quấn lấy tên kia, nhấc bổng lên rồi quất một phát vào mặt hắn:
“Ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy hả?”
“Aaa! Giết người! Hắn giết người rồi!” Gã kêu gào ầm ĩ, gây chú ý không ít người xung quanh. Nhưng khi thấy một bên là dị năng giả, một bên là người thường, phần lớn chỉ liếc mắt rồi tiếp tục làm việc của mình, chẳng ai muốn dính líu.
Dù vậy, vẫn có kẻ không biết điều.
Vương Hải Hằng bước ra, chỉ tay nghiêm nghị trách mắng Tiêu Việt:
“Tiêu Việt! Cậu là dị năng giả mà lại đi ức hiếp người thường, cậu còn chút đạo đức quan tâm kẻ yếu nào không hả?”
Nói xong, hắn còn định dùng dị năng thiêu hủy dây leo của Tiêu Việt.
“Phanh!” Hỏa cầu bị chặn lại bởi khiên đất của La Phong.
“Ầm!” Dưới chân Vương Hải Hằng lập tức bị đánh văng ra một cái hố sâu, làm hắn kinh hãi lùi liền mấy bước.
Lục Kinh Niên lạnh lùng nhìn hắn:
“Cậu dám động thêm lần nữa thử xem?”
“Đồ ngu, muốn động tay với cả cha cậu à?” Tiêu Việt bật cười khinh miệt. Hắn sớm biết tên Vương Hải Hằng này luôn âm thầm nhắm vào mình và Lục Kinh Niên. Trước đây còn giả vờ hòa nhã, giờ thì không cần nữa.
Lúc này, Lục Kinh Niên, Diệp Tắc và La Phong rõ ràng đứng về phía Tiêu Việt. Còn Vương Hải Hằng thì chỉ có một mình. Nhóm dị năng giả từng theo hắn sớm đã tan rã.
Ra ngoài rồi mới biết, đã là dị năng giả mạnh như vậy thì ai còn muốn bị người khác chỉ huy? Huống chi Vương Hải Hằng còn chẳng phải một lãnh đạo tốt.
Hắn đứng đó, mặt đỏ bừng vì giận và xấu hổ, nhưng chẳng ai thèm để ý.
Hắn cứ tưởng lời mình vừa nói sẽ được người khác hưởng ứng, ít nhất cũng có quân đội lên tiếng ủng hộ.
Nhưng không ai cả.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể xám mặt rời đi.
Sau khi Vương Hải Hằng rời đi với vẻ mặt đầy uất ức, hắn vẫn không cam lòng. Trong lòng hắn nghĩ, nếu lúc trước Tiêu Việt và Lục Kinh Niên không ích kỷ mà chia sẻ tinh hạch, có lẽ giờ hắn cũng đã là dị năng giả mạnh mẽ rồi.
Lúc này, người đàn ông bị treo vẫn không ngừng la hét:
“Cứu mạng! Giết người!”
Tiêu Việt thực ra chẳng làm gì quá đáng, chỉ treo hắn lên không trung mà thôi.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ xông đến, túm lấy dây leo mà hét lớn:
“Các người đang làm gì vậy? Mau thả chồng tôi xuống!”
Không thấy ai phản ứng, cô ta quay sang quân đội hét tiếp:
“Mấy người nhập ngũ rồi mà còn mù à? Mau lại đây cứu chồng tôi!”
Mọi người xung quanh chỉ liếc nhìn rồi quay đi, không ai quan tâm nữa.
Trần Khải Lâm từng bước ra kiểm tra, thấy Tiêu Việt chỉ treo người kia chứ không làm gì thêm, cũng quay trở lại mà không nói gì. Những người khác thấy vậy càng không dám can thiệp.
Không cầu được quân đội, người phụ nữ lại chạy tới cầu xin Diệp Tắc và La Phong:
“Xem tình nghĩa từng ở cùng tiểu khu, xin các cậu tha cho chồng tôi. Dù sao các cậu cũng sẽ sớm quay lại sống ở đó thôi.”
Tiêu Việt quay sang chờ ý Diệp Tắc quyết định. Ai cũng biết trong cặp này, Diệp Tắc là người ra quyết định.
Diệp Tắc mặt lạnh lùng không thèm nhìn người phụ nữ kia:
“Chúng tôi giờ theo quân đội ăn ngon ngủ yên, việc gì phải quay lại cái nơi vừa bẩn vừa nguy hiểm đó?”
Người bị treo hét càng lớn vì bắt đầu thiếu oxy.
Có người đứng gần chịu không nổi lên tiếng khuyên:
“Diệp Tắc, La Phong, Đường Hải Minh dù sao cũng chỉ nói vài câu chứ chưa làm gì. Dù gì cũng từng sống chung, bỏ qua đi, thả hắn ra, hắn sắp chết đến nơi rồi.”
La Phong phản bác ngay:
“Hừ, lúc bọn chúng đánh chúng tôi có nghĩ đến ‘một khu’ không? Giờ lại muốn đạo đức bắt cóc à?”
Diệp Tắc nói thêm:
“Việt ca, làm phiền anh treo hắn thêm vài tiếng cho nhớ đời. Trước kia đúng là cho bọn họ mặt mũi quá rồi.”
Tiêu Việt gật đầu, bảo đảm dây leo vẫn thả lỏng đủ để người kia sống, rồi cả nhóm kéo nhau đi nghỉ ngơi.
Không lâu sau lại có người tìm đến.
Một người đàn ông tay xoa xoa, mắt dán chặt vào ba lô phía sau họ:
“Diệp Tắc, Tiểu La, có thể cho bọn tôi chút gì ăn được không? Chúng tôi hai ba ngày rồi chưa có gì vào bụng.”
Sau lưng hắn còn đẩy ra một bé gái, mắt to nhìn họ, sắc mặt hồng hào không giống gì một đứa trẻ đói ăn.
“Con bé hai ngày chưa ăn gì, còn nhỏ như vậy, các cậu nỡ lòng sao?”
Diệp Tắc trợn tròn mắt. Không ngờ trên đời này còn có người mặt dày đến vậy. Hắn nhớ rõ, mấy người này chính là nhóm đã từng đuổi bọn họ ra khỏi khu dân cư, thậm chí còn ra tay đánh người. Giờ lại mặt dày đến xin ăn.
“Cút! Trước đây lấy đi biết bao nhiêu đồ của tụi tao, tao còn chưa tính sổ, tụi mày còn dám vác mặt đến xin đồ?”
Mấy người kia lại cãi:
“Là Đường Hải Minh đấy! Sau khi các cậu đi, hắn gom hết đồ, không để lại gì cho bọn tôi. Chúng tôi cũng chỉ bị hắn lừa nên mới hành xử vậy. Các cậu nên giết hắn mới đúng, giữ hắn lại là tai họa.”
“Phải đấy, hồi các cậu còn ở khu thì cuộc sống đỡ hơn hẳn. Các cậu quay lại đi.”
Nhóm Diệp Tắc: …
Cạn lời thật rồi.
Diệp Tắc lạnh mặt, búng một tia dị năng xuống dưới chân họ:
“Cút! Còn lải nhải nữa thì chết!”
Mấy người kia sợ quá lùi nhanh, có người còn ngã lăn ra đất.
“Tiểu Diệp, sao cậu lại trở nên thế này chứ?”
“Học hành biết yêu thương, tôn trọng người già trẻ nhỏ mà học kiểu gì ra lũ các người vậy?” — Lời La Phong đầy mỉa mai.
Cả nhóm bật cười. Tiêu Việt cười đến không dứt hơi:
“Giờ tôi mới biết, đến mức cạn lời quá thì người ta cũng chỉ còn biết cười.”
Bị lây theo, những người còn lại cũng bật cười theo. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ họ bị điên.
Tiêu Việt tò mò hỏi:
“Không hiểu các cậu nuôi mấy người này kiểu gì mà khiến họ nghĩ đuổi bọn cậu đi không sao, rồi sau vẫn có thể xin bọn cậu giúp đỡ?”
Diệp Tắc giơ tay đầu hàng:
“Đừng nhắc nữa Việt ca. Nhắc tới là thấy nhục, tôi chỉ muốn tự vả.”
Tiêu Việt càng cười to hơn.
Lục Kinh Niên chen vào:
“Đừng cười, khu của tôi cũng chẳng khá hơn. Chỉ là tôi không ngốc đến mức dốc lòng dốc sức như cậu thôi. Nhưng vẫn bị một đám bạch nhãn lang quay lại đâm sau lưng.”
Diệp Tắc mắt sáng lên:
“Ôi? Có chuyện xưa hả?”
Tiêu Việt ngừng cười, làm mặt nghiêm túc:
“Không có.”
“Không được! Hắc lịch sử của tôi bị đào ra hết rồi, tới lượt các anh kể đi chứ. Không công bằng!”
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quản.”
Hai tiếng sau, Tiêu Việt thả Đường Hải Minh xuống đất. Vừa được thả ra, hắn lập tức ngã rạp xuống, thở hổn hển. Vợ hắn chạy tới ôm lấy, trừng mắt nhìn nhóm Diệp Tắc đầy oán hận.
Từ sau vụ đó, mọi người dần nhận ra Diệp Tắc và La Phong đã khác trước. Không còn ai dám mặt dày đến xin xỏ hay đạo đức giả nữa, chỉ dám lặng lẽ ngồi một góc.
Lần sau nhớ cho kỹ lời mình nên nói. Nếu gặp phải người khác, họ chưa chắc đã có tính tình tốt như tụi tôi đâu.”
Đường Hải Minh chật vật quỳ rạp dưới đất, nghe thấy câu đó thì sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn họ. Bị treo lơ lửng lâu như vậy, hắn đã hoàn toàn kiệt sức, không còn khả năng phản kháng. Sự thờ ơ của những người xung quanh khiến hắn nhận ra sự khác biệt giữa người thường và dị năng giả. Hắn hiểu rõ, bọn họ muốn giết hắn thì dễ như trở bàn tay.
Hôm sau, nhóm dị năng giả bị xử lý cũng đã được đưa đi. Quân đội tiếp tục tiến về phía tây.
Hoạt động cứu viện có khi hồi hộp, có khi lại tẻ nhạt. Chớp mắt một cái, Tiêu Việt và đồng đội đã tham gia cứu viện được gần một tháng. Ở kiếp trước, quân đội rút khỏi thành phố C đúng sau một tháng cứu hộ. Nhưng hiện tại, hành động cứu viện vẫn đang diễn ra suôn sẻ, hắn thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến họ phải đột ngột rút quân trong tương lai.
“Tiểu Cang? Tiểu Cang!”
“Hả? Gì thế?”
“Đội trưởng Trần gọi họp.”
Tiêu Việt khó hiểu – sao lại đột nhiên họp vậy?
Trần Khải Lâm triệu tập tất cả mọi người lại: “Mọi người đến đủ rồi, ngồi xuống đi.”
Cả trăm dị năng giả ngồi bệt xuống đất, hướng mắt nhìn về phía đội trưởng.
“Chúng ta vừa nhận được thông báo từ cấp trên. Hoạt động cứu viện sẽ tạm dừng. Sáng mai, cả đội sẽ rút khỏi thành phố C và di chuyển về căn cứ người sống sót.”
Ngay khi vừa dứt lời, bên dưới lập tức xôn xao. Ai nấy đều bàn tán, chủ yếu xoay quanh hai câu hỏi:
Những người sống sót còn lại ở thành phố C thì sao?
Căn cứ người sống sót là gì?
Trần Khải Lâm trả lời câu hỏi thứ hai trước: “Căn cứ người sống sót là nơi chính phủ đầu tư lớn để tạo thành một khu vực sinh sống dành cho người sống sót. Trong căn cứ có hệ thống xã hội hoàn chỉnh, có thể giúp mọi người sống như thời bình.”
“Căn cứ được chia thành ba bộ phận: chính phủ, trung tâm dị năng giả và viện nghiên cứu khoa học. Sau khi vào căn cứ, mọi người có thể tự chọn nơi mình muốn gia nhập. Giao dịch trong căn cứ sử dụng điểm cống hiến – điểm này có thể tích lũy bằng cách làm việc hoặc đổi lấy bằng vật tư.”
“Phần thưởng hứa hẹn trước đó cũng sẽ được quy đổi thành điểm cống hiến. Số điểm mỗi người nhận được sẽ khác nhau, tùy theo thời gian tham gia.”
“Còn về những người sống sót còn lại ở thành phố C...” – Trần Khải Lâm cúi đầu – “Thật xin lỗi, chúng ta không thể cứu họ được nữa.”
Lời vừa dứt, các dị năng giả phía dưới kích động gào lên, đặc biệt là những người có thân nhân chưa được cứu.
“Tại sao!? Chị tôi vẫn còn ở trong đó!”
“Không thể cứ nói không cứu là không cứu!”
“Chính phủ lại bỏ rơi chính nhân dân của mình sao?!”
“Vậy chả lẽ để mặc họ chết sao?!”
Trần Khải Lâm lặng im lắng nghe, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Hắn biết một khi rút lui, những người còn lại chỉ có con đường chết – hoặc chết đói, chết khát, hoặc bị tang thi ăn thịt.
Thành phố C từng có hơn 8 triệu dân. Sau một tháng, họ chỉ cứu được hơn 10.000 người. Với tình hình này, các đội khác chắc cũng không khá hơn. Mười đội vào thành phố, tổng cộng cứu được khoảng 100.000 người – tức chưa đầy 1/80 dân số. Một con số nghe thôi đã thấy rùng mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” – Tiêu Việt hỏi.
Việc đột ngột rời thành phố C chắc chắn có nguyên nhân lớn. Ở kiếp trước, lúc này hắn vừa mới bước chân vào căn cứ, đang loay hoay tìm cách sinh tồn nên chẳng biết gì bên ngoài. Chỉ biết rằng đội cứu viện rút lui đột ngột. Sau đó, hắn lại vội vàng tìm kiếm Lục Kinh Niên nên càng không rõ chuyện gì đã xảy ra ở thành phố C.
Trần Khải Lâm ngẩng đầu hít một hơi thật sâu: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, ở trung tâm thành phố C xuất hiện một con tang thi đặc biệt mạnh – có khả năng điều khiển các tang thi bình thường. Mấy ngày gần đây các anh thấy tang thi ít đi là vì phần lớn đã bị nó triệu tập về trung tâm.”
“Đây là một thông tin cực kỳ đáng sợ. Trước giờ chúng ta cho rằng tang thi không có trí tuệ. Nhưng giờ đã xuất hiện tang thi có trí thông minh.”
“Nó triệu tập tang thi làm gì, chúng ta không biết. Nhưng thành phố C giờ đã quá nguy hiểm. Nếu không rút lui kịp thời, toàn bộ đội cứu viện sẽ bị tiêu diệt.”
“Vì thế, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, cấp trên đã quyết định: toàn bộ đội cứu viện sẽ lập tức rút lui khỏi thành phố C.”
Trong thời loạn, sinh mạng tập thể quan trọng hơn sinh mạng cá nhân.
Tiêu Việt trầm mặc. Thì ra Tang Thi Vương đã xuất hiện từ sớm như vậy. Không trách được, tương lai thành phố C trở thành một tử thành cũng là điều tất yếu.
Các dị năng giả trước đó còn đang phẫn nộ giờ cũng lặng người. Họ hiểu rõ tang thi nguy hiểm đến mức nào. Đối phó với tang thi không có trí tuệ đã khó, giờ lại là tang thi có trí tuệ – hơn nữa còn có thể dẫn dắt cả một đoàn quân tang thi. Ai dám tưởng tượng?
“Hôm nay là ngày cứu viện cuối cùng. Sáng mai 8 giờ, toàn đội sẽ cùng người sống sót rút khỏi thành phố C.”
Nói xong, trong đám người vang lên tiếng nức nở. Có người khóc, rồi lại có thêm người khóc. Nỗi đau dần lan tỏa.
Diệp Tắc cũng không kìm được nước mắt, dựa vào vai La Phong khóc rối tinh rối mù. Hắn nhớ đến cha mẹ mình. Hắn học đại học ở thành phố C, còn gia đình ở thành phố ven biển F. Mạt thế mới bắt đầu, họ còn giữ liên lạc qua điện thoại. Nhưng sau khi tín hiệu mất, hắn không biết cha mẹ sống chết thế nào.
La Phong luống cuống an ủi, nhưng Diệp Tắc vẫn không thể ngừng khóc.
Tiêu Việt thì không quá lo về người nhà, vì hắn đã nhắn tin cảnh báo từ sớm. Trong nhà lại có ông nội và bác, chắc chắn họ có thể bảo vệ bản thân.
“Đừng buồn, cậu còn có tôi đây.” – Lục Kinh Niên ôm lấy hắn, tưởng rằng Tiêu Việt đang nghĩ đến cha mẹ vô trách nhiệm.
Tiêu Việt dựa vào vai cậu ta cười bất đắc dĩ. Tuy không nói rõ trong lòng đang nghĩ gì, nhưng có Lục Kinh Niên bên cạnh đúng là an tâm hơn nhiều.
Ngày cuối cùng, mọi người đều nỗ lực cứu hộ như muốn dốc hết tâm sức. Hễ thấy tang thi là tiêu diệt ngay, như để phát tiết cảm xúc đè nén trong lòng.
Nhưng thời gian vẫn trôi như cát chảy qua tay. Sáng hôm sau, mọi người chuẩn bị rời thành phố C.
Tiêu Việt và Lục Kinh Niên xin phép đội trưởng Trần về lấy xe – chiếc xe việt dã Lục Kinh Niên chưa chạy được mấy lần. Xe này đã được nâng cấp chống va đập, đường xá cũng được quân đội dọn sạch nên đi lại khá dễ dàng.
Họ quay lại lấy xe, nhân tiện kéo theo tất cả xe cạn xăng trong bãi. Chạy nhanh về trạm trung chuyển bên ngoài thành phố C.
Trạm trung chuyển này không phải nơi nghỉ ngơi lâu dài, chỉ là điểm dừng tạm thời. Điểm dừng chân thực sự ở ngoài rìa thành phố. Khi họ đến, không lâu sau thì đoàn người phía sau cũng tới.
Diệp Tắc và La Phong thấy xe của họ thì lập tức nhào tới xin đi nhờ. Diệp Tắc chủ yếu là náo loạn, còn La Phong thì chỉ lặng lẽ nhìn với ánh mắt đầy khát vọng.
Họ vốn ngồi xe tải quân đội – mấy chục người chen chúc phía sau, vừa chật vừa hôi. Trước đó không được chọn, nhưng giờ có cơ hội thì ai cũng muốn chọn điều tốt hơn.
Hai đứa nhỏ đáng thương như vậy, Tiêu Việt và Lục Kinh Niên cũng mềm lòng mà cho đi nhờ.
Đến trạm tạm thời, họ nghỉ ngơi một lúc rồi lại lên đường đến điểm dừng chân thực sự.
Tới nơi, nơi này đã có một lượng lớn người sống sót tụ tập sẵn. Với đoàn người mới đến, nơi đây trở nên chật chội, chen chúc đến ngột ngạt.