Mặc dù thôn Kiều Đông đã giải tỏa, mỗi nhà sẽ chuyển đến ở căn nhà mới mua hoặc nhà tạm nhưng từ đường và mộ tổ tiên nhà họ Trần vẫn còn ở đây. Cho dù Trần Quang Mãn không còn là trưởng thôn của họ, ông ấy vẫn là tộc trưởng của nhà họ Trần. Một khi ông ấy đã lên tiếng, những người họ Trần thuộc thế hệ chữ Quang và chữ Văn đều phải nghe theo, những người trẻ còn lại bị bố mẹ mình quản lý, đương nhiên thái độ của bề trên như thế nào thì họ cũng phải theo như thế ấy.
Trần Quang Mãn đứng lên, vừa nhìn gia đình lão bí thư, vừa khoanh tay đi qua đi lại vài bước.
Trần Quang Mãn đến đây với cơn giận bị dồn nén, lại nhìn thấy Trần Vĩnh Cường run lẩy bẩy cười cợt không nghiêm túc, còn bà Trần Tam thì đang căm phẫn chỉ trỏ Giang Khả Hân, chín phần mười đã coi Giang Khả Hân như Chu Hương Hương.
“Cười cười cười, tao cho mày cười! Thằng cờ bạc, sau này ra ngoài đừng nói mày là người thôn Kiều Đông nữa!” Trần Quang Mãn thực sự quá tức giận, tiện tay nhặt lên một nhành cây nhỏ chỉ vào Trần Vĩnh Cường mắng, dọa Trần Vĩnh Cường vội vàng thu lại nụ cười, co đầu rụt cổ đứng ra sau lưng mẹ mình là Trần Bát Cô.
Trần Quang Mãn không vì là tộc trưởng mà được kính trọng trong thôn, từ khi lập quốc đến thập niên 70, là nhờ có cha ông và hai thế hệ nhà ông ấy dẫn dắt mọi người tranh lương thực, tranh chính sách mới giúp cả thôn vượt qua thời kỳ khó khăn đói khổ ấy nên mọi người đều mang ơn nhà ông ấy. Vì vậy dù Trần Bát Cô có không hài lòng chuyện ông ấy mắng Trần Vĩnh Cường trước mặt mọi người, cũng không dám hé răng nói câu nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT