Ba ngày sau khi bị thương, Lâm Nhất quay trở lại phim trường với dáng vẻ gầy gò hơn, gương mặt vẫn tái đi đôi chút. Mọi người đều ngạc nhiên vì sự chuyên nghiệp của cậu, nhưng không ai dám bàn tán công khai — vì tất cả đều biết, cậu “được” Thẩm tổng đích thân đưa đi cấp cứu.
Tin đồn lan nhanh trong đoàn phim:
Thẩm tổng đang giữ riêng một bản kịch bản chỉnh sửa – cảnh quay cuối cùng không giống bản phát cho cả tổ.
Và người duy nhất được “gọi lên” để xem trước, là Lâm Nhất.
Phòng họp trống. Một tập kịch bản mới.
Và Thẩm Kình Duật, vẫn là người mở lời trước:
“Vai Tô Duật chưa từng kết thúc.”
Lâm Nhất nhìn bản kịch bản. Trang cuối là cảnh nhân vật chính quỳ giữa tuyết trắng, gọi một cái tên đã chết.
Thẩm Kình Duật đứng trước cậu, mắt tối lại:
“Tôi muốn cậu sống tiếp thay cậu ấy.”
“Không chỉ diễn, mà là trở thành Tô Duật — trong từng ánh mắt, từng hơi thở, từng bước đi…”
“Cậu sống, thì Tô Duật mới không thật sự biến mất.”
Một giây im lặng như bóp nghẹt không khí trong căn phòng.
Lâm Nhất ngẩng đầu, giọng trầm:
“Anh điên rồi.”
“Tôi không phải vật thay thế. Cũng không phải cái bóng để anh kéo về từ quá khứ.”
Thẩm Kình Duật bước tới, đôi mắt hiện lên sự giằng xé chưa từng thấy:
“Cậu giống em ấy đến mức… tôi không thể rời mắt.”
“Tôi không muốn mất thêm lần nữa. Chỉ cần cậu ở lại, tôi sẽ cho cậu mọi thứ.”
“Thân phận, ánh sáng, vai chính… tất cả.”
Lâm Nhất cười, nhưng mắt lạnh như băng:
“Anh yêu Tô Duật, không phải tôi.”
“Và tôi không bao giờ muốn trở thành một người đã chết.”
Cậu đặt bản kịch bản lên bàn, quay người bước đi.
Không nhìn lại.
Sau lưng, giọng Thẩm Kình Duật khẽ vang lên:
— “Lâm Nhất…”
— “Nếu tôi nói tôi bắt đầu không thể phân biệt nữa… thì cậu sẽ ở lại chứ?”
【Điểm cảm xúc dao động: 73%】
【Tiến độ nhiệm vụ chính: 48%】
【Cảnh báo cảm xúc: Mục tiêu đang rơi vào vùng “ám ảnh chuyển giao”】
【Kích hoạt điều kiện mới: “Buộc đối tượng phải lựa chọn – yêu người sống, hay ám ảnh kẻ đã chết.”】
Ngoài hành lang, Hứa Tinh đứng yên, bàn tay run nhẹ.
“Tôi không muốn thắng một trái tim… chỉ để sống như một cái bóng.”