Cảnh quay buổi tối là một đoạn rượt đuổi căng thẳng – Lâm Nhất là vai diễn thế thân, được phân cảnh chạy qua cầu thang gỗ, té ngã, và bị nhân vật nam chính đuổi theo.
Cảnh quay không khó, nhưng yêu cầu thực hiện một lần, không dùng dây treo để đạt hiệu ứng chân thật.
“Cậu có chắc?” – trợ lý lo lắng hỏi.
“Tôi làm được.” – Lâm Nhất bình tĩnh đáp, ánh mắt không hề dao động.
Cảnh quay bắt đầu.
Lâm Nhất chạy lên bậc thang gỗ đã ngấm nước từ chiều, bước trượt – ngã mạnh, lưng đập vào mép cầu, âm thanh vang lên khô khốc. Đạo diễn chưa kịp hô cắt, cậu đã gắng bò dậy, diễn tiếp phân đoạn.
Máu rỉ từ khóe môi.
Lưng đau buốt.
Cảnh kết thúc, cả đoàn phim vỡ òa. Nhưng Lâm Nhất thì gục xuống, ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, ánh đèn trắng lạnh bao trùm.
Cậu nhận ra mình đang nằm trong phòng nghỉ tạm – người đầu tiên đập vào mắt, là Thẩm Kình Duật.
Hắn ngồi đó, áo khoác cởi ra, tay áo xắn lên, ánh mắt lạnh lùng như thường ngày, nhưng tay lại đang nắm chặt cổ tay cậu để kiểm tra mạch.
“Tỉnh rồi?” – giọng hắn trầm thấp.
Lâm Nhất khẽ gật, cố gắng ngồi dậy. Nhưng cơn đau khiến cậu cau mày.
“Đừng nhúc nhích. Gãy xương sườn nhẹ.” – hắn nói, tay đỡ sau lưng cậu một cách thô lỗ mà dịu dàng.
Cậu mở miệng, định nói cảm ơn, thì lại nghe:
“Tô Duật… lần sau em mà dám liều mạng như thế nữa—”
Câu nói nghẹn lại giữa không trung.
Cả hai đều cứng đờ.
Lâm Nhất khẽ cười, nụ cười rất mỏng, rất nhạt:
“Là Lâm Nhất.”
Không phải Tô Duật. Không bao giờ là Tô Duật.
Thẩm Kình Duật siết chặt tay, rồi buông ra, đứng dậy:
“Tôi biết.”
Nhưng giọng hắn khàn đi, ánh mắt rối loạn, như đang bị chính quá khứ của mình kéo ngược lại.
Sau khi hắn rời đi, hệ thống vang lên một dòng:
【Điểm cảm xúc dao động: 47%】
【Tiến độ nhiệm vụ chính: 26%】
【Cảnh báo: Nhân vật mục tiêu đang nhầm lẫn giữa "Lâm Nhất" và "Tô Duật"】
【Kích hoạt điều kiện nhánh: “Xác lập danh tính độc lập – 0/1”】
Hứa Tinh nằm đó, nhìn trần nhà, mắt mơ màng.
“Anh gọi nhầm. Nhưng tim tôi… lại không giận được.”