Ở bến tàu đã có rất nhiều người tụ tập, Bạch Khởi và Kỳ Hách Diễn coi như đến muộn.
Trong khu ổ chuột có nhiều người đã có gia đình hoặc con cái, để sống sót, họ phải làm việc không ngừng nghỉ.
Bến tàu là nơi họ lựa chọn nhiều nhất, vì điều kiện trong khu ổ chuột nên bến tàu thậm chí còn có một khu nhỏ để “gửi” trẻ con, chúng không khóc cũng không làm loạn, chỉ ngồi dưới đất chờ cha mẹ mình đến đón.
Sau khi Bạch Khởi nói Kỳ Hách Diễn mấy câu, alpha cũng không cãi lại, Kỳ Hách Diễn cho rằng omega đã đồng ý, trong lòng anh cũng thấy vui hơn hẳn.
“Bọn trẻ này làm gì vậy?” Kỳ Hách Diễn nhìn thấy một khu đất nhỏ được dây thừng quây lại, bên trong là không ít đứa trẻ ngồi dưới đất, chúng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn về phía bến tàu.
Phản xạ đầu tiên trong đầu alpha là buôn người, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng.
Bạch Khởi chỉ liếc qua rồi thu lại ánh mắt, cậu giơ tay che gió đang thổi đến, giọng omega hòa lẫn trong gió, như có người đang nghiền nát lời nói của cậu, khiến người ta có cảm giác nhẹ bẫng.
“Là con của những người đó. Chúng không được đi học, cũng không thể ở nhà một mình, nên được đem theo ra đây. Ít nhất bến tàu còn có thể đảm bảo an toàn, không bị bắt cóc.”
Kỳ Hách Diễn “ừ” một tiếng, không nhìn nữa, chỉ lặng lẽ đi theo sau Bạch Khí, y như một tiểu lang quân ngoan ngoãn, mặc dù cao to vạm vỡ nhưng biểu cảm lại rất chuẩn mực.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play