“Đuổi theo mau, đừng để nó chạy mất!”

Tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng cùng làn bụi bị quét lên. Một người đàn ông bẩn thỉu ôm một bọc đồ chạy ra khỏi con hẻm. Hắn thân hình gầy yếu, thấp bé, chân trần chạy như bay, khuôn mặt lấm lem bùn đất, nhìn không rõ diện mạo.

Omega nghiến răng chạy xuyên qua những căn nhà tạm bợ, đụng phải ai cũng chỉ kịp nói vội:

“Xin lỗi!”

Cậu chạy rất nhanh, lại quen thuộc địa hình nên nhanh chóng trốn vào một hẻm nhỏ. Lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau một hồi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng là, cả đám người bắt nạt một mình tôi thì có gì hay ho.”

Omega mở bọc đồ ra, bên trong là hai cái bánh bao cùng vài tờ tiền lẻ – đều là tiền cậu tự kiếm được.

Cậu sống ở khu ổ chuột, nơi đây ai cũng nghèo, chỉ có thể làm những việc nặng nhọc để sống, cậu là một trong số đó. Không cha mẹ, không người thân, chỉ có một mình.

“Gâu——”

Bên cạnh omega vang lên tiếng rên rỉ. Cậu cảnh giác ôm lấy bánh bao nhìn qua, là một con chó nhỏ gầy gò, đang thận trọng nhìn cậu.

“Đừng nhìn tao, tao cũng chẳng có gì ăn đâu.” – Omega trừng mắt với nó vài giây rồi nhe răng làm bộ hung dữ, nhưng sau đó vẫn ném một miếng bánh cho nó.

“Tên mày là gì hả?”

“Ngu thật, không biết nói.” – Cậu nhét nốt bánh còn lại vào miệng, cẩn thận giấu tiền vào trong người rồi đứng lên. Nhìn con chó một cái, cậu nói lúng búng:

“Tao là Bạch Khởi, nhớ lần sau phải đền cho tao cả cái bánh đấy, đi đây.”

Sau đó, Bạch Khởi đi sâu vào trong hẻm, nhanh nhẹn leo qua tường. Là một omega, ở khu ổ chuột vốn thuộc nhóm yếu thế. Những omega khác có thể sẽ tìm alpha hay beta để nương tựa, nhưng Bạch Khởi thì không, cậu tự đi tìm việc làm.

Người cậu gầy gò, mỗi lần kiếm được chút tiền đều bị người khác cướp. Nhưng may là cậu chạy nhanh, mới chỉ bị cướp một lần.

“Dì ơi!” – Bạch Khởi tìm đến một cửa tiệm, nhẹ giọng gọi, “Hôm nay có việc gì không?”

“Có.” – Người được gọi là “dì” là một nữ beta, trên mặt có hai vết sẹo sâu khiến bà trông rất dữ. “Vào rừng phía đông nhặt nấm, có người cần.”

“Nấm á?” – Bạch Khởi ngồi xuống cửa, vẫy tay quạt quạt, “Cần bao nhiêu?”

“Ít nhất mười mấy cân, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.” – Bà vừa đếm tiền vừa trả lời.

“Được thôi.” – Bạch Khởi tính toán thời gian rồi hỏi, “Hôm nay chắc không nhặt được nhiều, có ai làm cùng không?”

“Có.”

Bà ném cho Bạch Khởi một cái giỏ tre, không thèm ngẩng đầu lên:

“Phải mang về trước khi trời tối, không thì khỏi nhận.”

Omega lập tức chạy đi, chỉ để lại một câu:

“Biết rồi!”

Khu rừng phía đông, đi sâu vào bên trong là khu thành thị - nơi có lính canh tuần tra nghiêm ngặt. Nghe nói bọn họ có súng, một phát bắn trúng đầu là xong.

Bạch Khởi rất quý mạng sống. Vào rừng, cậu còn bôi bùn lên mặt. Omega như cậu rất dễ bị để ý, xấu xí một chút sẽ an toàn hơn.

Cậu tìm chỗ bắt đầu đào nấm, động tác nhanh nhẹn, tập trung đến mức bỏ ngoài tai mọi thứ xung quanh. Có kẻ định bắt chuyện, cậu lập tức ném con dao về phía đó.

"Cút xa ra."

Bạch Khởi bực bội đi sâu hơn, cúi người chăm chú đào nấm. Chỉ cần hoàn thành việc này, tối nay cậu có thể tự thưởng cho mình một cái bánh bao nhân thịt. Tiết kiệm đủ tiền, cậu sẽ xây một ngôi nhà cho riêng mình.

Càng nghĩ càng hăng hái, omega còn lẩm nhẩm hát. Nhưng đột nhiên, cậu im bặt - có tiếng bước chân nặng nề phía sau...

"Ai đó? Ừm—"

Miệng Bạch Khởi bị bịt chặt. Mắt hắn trợn tròn, ngay lập tức dùng khuỷu tay đánh mạnh ra sau. Kẻ kia ngã vật xuống đất.

Omega quay lại nhìn, đôi mắt chớp nhanh. Môi cậu run rẩy: "Nhiều tiền quá!"

Chưa bao giờ cậu nhìn thấy ai trên người có nhiều đồ đắt giá đến thế! Bạch Khởi quỳ xuống bên cạnh, mắt sáng rực: "Cái đồng hồ này nhất định đắt lắm, cả cái thắt lưng nữa. Trời ơi, đây là đá quý sao?"

"Phát tài rồi."

Mắt Bạch Khởi ươn ướt, nén tiếng cười, bắt đầu lột đồ từ người đó. Omega chẳng thèm ngẩng đầu lên - ở đây, chết người là chuyện thường tình.

"Xin... cậu..."

Bàn tay Bạch Khởi đột nhiên bị nắm chặt. Omega khựng lại, nhíu mày ngẩng lên: "Buông ra, muốn chết thì chết nhanh đi."

"Cứu... cứu tôi..."

Người đàn ông gần như không còn sức nói. Bạch Khởi sững lại, cẩn thận quan sát. Khuôn mặt kẻ này rất đẹp trai, dù nhuốm đầy máu vẫn không che giấu được vẻ điển trai.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến hắn? Bạch Khởi định rút tay, nhưng không ngờ người kia lực khá mạnh. Hắn "xì" một tiếng, định chửi bới thì chạm phải ánh mắt cầu xin của người đàn ông.

“Phiền chết đi được, sắp tối rồi…”

.

“Bà ơi, thật sự xin lỗi ạ.”
Bạch Khởi ôm giỏ tre đến trước cửa nhà bà ấy, lúc này trời đã tối đen như mực.
“Chỗ này cháu không lấy tiền đâu, lần sau cho cháu thêm cơ hội nhé.”

“Mày đi đâu vậy hả?”
Bà ấy nhận giỏ tre rồi đặt xuống đất, dùng chân đá vào bên trong một cái.
“Lần sau mà còn không đúng giờ thì tính sao?”

“Tuyệt đối không có lần sau ạ.”
Bạch Khởi giơ tay thề, còn làm bộ ngoan ngoãn cười nói:
“Hôm nay cháu đau bụng, phải nghỉ một lúc lâu đấy ạ.”

Bà ấy nhìn chằm chằm vào cậu omega, có chút nghi ngờ:

“Không phải là mang thai rồi đấy chứ?”

“Không đâu, cháu còn chưa từng hôn ai cơ mà!”
Bạch Khởi kêu lên hai tiếng “Ái chà”, tỏ ra không vui:
“Cháu chỉ là cơ thể không khỏe thôi.”

“Cháu đi trước đây, gặp lại sau nhé bà ơi!”

Nói xong, Bạch Khởi chạy vụt đi. Trong lòng vẫn giấu thuốc — cậu đã đưa người đàn ông đó về nhà. Hắn là một alpha, cao lớn vạm vỡ, nhưng Bạch Khởi thường xuyên khuân vác hàng nặng nên ôm hắn về cũng không quá khó.

Alpha quá dễ gây chú ý, nên lúc ấy Bạch Khởi dùng bao tải trùm hắn lại. Ở khu ổ chuột này, người ta cũng chẳng quan tâm ai làm gì, nên omega quả thật đã đưa được hắn về nhà.

Gọi là "nhà", thực ra chỉ là một chỗ tránh mưa tránh gió, một căn phòng rất nhỏ. Bên trong chỉ có một chiếc giường, góc tường để vài bộ quần áo, thêm ít đồ dùng cá nhân, thế là hết. Mái nhà còn dột, Bạch Khởi thỉnh thoảng phải leo lên sửa lại.

Cậu là một đứa trẻ bị bỏ rơi, lớn lên một mình ở đây thực sự rất khó, nhưng Bạch Khởi vẫn sống sót. Cái tên “Bạch Khởi” là do chính cậu đặt cho mình — ý nói, dù có bị vứt bỏ thì cũng không sao, cậu nhất định sẽ sống thật tốt.

“Cái cửa lại hỏng rồi.”
Bạch Khởi đặt thuốc lên bàn, rồi dùng đinh đóng lại cánh cửa vừa rơi ra.
“Vài ngày nữa sẽ thay cái mới cho mày.”

Omega lấy hết tiền còn lại ra, đếm xong rồi giấu vào một góc kín đáo. Cậu đã bán chiếc đồng hồ trên người alpha kia, dù bị ép giá, nhưng với Bạch Khởi, từng đó tiền cũng là rất nhiều rồi.

“Nếu không phải vì thấy anh có tiền, tôi còn lâu mới quan tâm đến.”

Bạch Khởi đổ đống đồ mới mua lên người alpha, tiện tay lấy một mảnh vải lau mặt cho hắn.

“Anh chắc không phải người khu này, sao lại chạy đến đây vậy chứ?”

“Sau khi tỉnh dậy, nhất định phải cảm ơn tôi đấy, nghe chưa? Tôi vác anh về mệt gần chết.”

Cậu không quan tâm đối phương có nghe hay không, chỉ cần có người để nói chuyện là đủ.

Omega băng bó rất thành thạo, từ nhỏ cậu đã phải đánh nhau giành giật sống sót, nên xử lý vết thương thế này là chuyện thường. Nhưng trên bụng alpha lại có một vết thương rất sâu, có lẽ vì vậy mà hôn mê.

Bạch Khởi cắt hết quần áo của hắn, cẩn thận bôi thuốc vào vết thương rồi dùng kim chỉ khâu lại.

Ở đây làm gì có bệnh viện tử tế, mọi người đều xử lý thế này. Cậu nghĩ, nếu người đàn ông này còn sống được thì tốt, không thì cũng đành chịu.

“Cũng khâu đẹp đấy chứ.”
Bạch Khởi tự hài lòng với tay nghề của mình, ngắm nghía vài giây rồi bắt đầu dọn dẹp.
“Cao to thế này làm gì, may mà thời tiết còn nóng, không thì không có quần áo mà mặc.”

Omega cởi đồ alpha ra, lúc cởi đến quần thì liếc một cái, đôi mắt lập tức trợn tròn:

“Oa, to ghê luôn.”

“Quần thì tôi giặt rồi, vá lại là dùng được. Còn đồ lót thì anh tự lo đi.”
Bạch Khởi vỗ vỗ lên cơ bụng của alpha, hài lòng rời khỏi giường.

Chỗ cậu sống rất hẻo lánh, bởi nhiều omega hay bị nhắm đến. Trong thế giới này, giới tính phụ khi phân hóa thường bị coi là điểm yếu dễ bị tổn thương.

Bạch Khởi từng nghe nói, omega ở khu trung tâm thì rất cao quý, hoàn toàn khác biệt với cậu.

Cậu giặt sạch quần áo của alpha, những món có giá trị thì cất riêng, cái nào rách thì lấy vải vụn vá lại.

Bạch Khởi cũng chẳng muốn thấy cảnh alpha khỏa thân, sợ người khác hiểu nhầm. Cậu còn chưa thích ai bao giờ, đâu thể để người khác nói này nói nọ.

Omega thật ra không quan tâm đến alpha lắm. Ban ngày đi làm, tối về ngủ, giường tuy nhỏ nhưng chen chúc hai người vẫn đủ. Bạch Khởi chỉ xem qua vết thương mỗi tối để theo dõi tiến triển.

“Anh là heo à, ngủ bốn năm ngày rồi mà còn chưa tỉnh.”

Bạch Khởi chống hông đứng trước mặt alpha, trên tay là lớp gạc mới thay ra, không còn vết máu nào. Omega nhìn từ trên xuống rồi định quay người rời đi.

Ngay khi bước chân vừa nhấc lên, cậu bị kéo lại — alpha nắm lấy áo cậu. Omega khựng lại, ngay sau đó cậu nghe thấy giọng nói yếu ớt:

“Cậu là ai…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play