“Kiếm tiền?”

Tay Bạch Khởi khựng lại, lập tức quay đầu nhìn nhóm người vừa đi về hướng sòng bạc, rồi nheo mắt lại, ánh nhìn dừng trên người Kỳ Hách Diễn, giọng không vui: “Anh muốn đi đánh bạc?”

“Không phải anh bị mất trí nhớ sao?” Bạch Khởi lại cầm cuốc lên đào, giọng điệu bình thản, nhưng rõ ràng là đang không vui, “Anh có tiền à? Hay là anh lừa tôi?”

“Tôi không lừa cậu. Tôi chỉ nghĩ có thể đây là một cơ hội, có thể trước kia tôi từng làm việc này.”

Alpha vừa dứt lời thì nghe “choang” một tiếng – omega đập mạnh cuốc xuống đất, ánh mắt lạnh lùng: “Vậy thì anh cút đi.”

Kỳ Hách Diễn vẫn bình tĩnh, thậm chí còn hơi nhướng mày, khẽ cười: “Cậu từng đến đó rồi.”

Bạch Khởi khựng lại, quay sang nhìn anh, không thể tin nổi: “Anh gài tôi nói à?”

Cuối cùng omega cũng phản ứng kịp – tên alpha khốn khiếp này đâu phải muốn đánh bạc, rõ ràng là đang trêu cậu!

Cậu đúng là nhặt phải một alpha tồi tệ rồi!

Kỳ Hách Diễn phản ứng nhanh, giọng nhỏ lại, ánh mắt chân thành: “Xin lỗi, tôi chỉ không biết nên hỏi thế nào. Lúc đó tôi thấy cậu không vui, nên muốn… thử dò xem.”

“Thử tôi?” Bạch Khởi thấy buồn cười, cậu mím môi, mắt lạnh lùng nhìn anh: “Anh lấy gì mà nghi ngờ tôi, sáng thì nói muốn giúp, chiều đã lộ mặt thật. Quả nhiên, loại người như anh chẳng tốt lành gì.”

Alpha không phản bác, im lặng nhặt cuốc lên định làm tiếp, nhưng Bạch Khởi ngăn lại – omega thực sự đã nổi giận: “Anh đi đi, tôi không cần anh nữa.”

Kỳ Hách Diễn không buông tay, cúi mắt nhìn về phía Bạch Khởi: “Cách cậu nhìn bọn họ làm tôi cảm thấy có thù hận. Nếu tôi hỏi trực tiếp, cậu sẽ không nói. Tôi chỉ muốn vòng một chút để bớt mạo phạm. Tôi vừa tỉnh dậy đã ở đây, người duy nhất tôi quen là cậu.”

“Tôi muốn hiểu thêm về cậu.”

Omega “hừ” một tiếng, nhưng động tác lại dừng lại. Cậu hít sâu, cẩn thận quan sát lại người alpha này – đối phương đúng là thông minh, chắc hẳn trước kia cũng là người có quyền có thế. Nói là vì cậu, cuối cùng cũng là vì bản thân thôi.

Nhưng Bạch Khởi không phải đứa ngốc. Cậu liếm môi khô: “Mấy lời này đúng là rất tồi.”

Kỳ Hách Diễn cong môi cười nhẹ, hơi dùng sức gạt tay Bạch Khởi ra, thản nhiên nhìn cậu: “Tôi chỉ muốn báo đáp cậu vì đã cứu tôi.”

Omega không trả lời, chỉ nhìn anh thật sâu, rồi không nói thêm gì nữa.

Giờ đây, trong mắt Bạch Khởi, Kỳ Hách Diễn giống như một con cáo đang nằm im, tâm tư kín đáo, thỉnh thoảng lại để lộ ra một chút. Nhìn thì như mất trí nhớ, nhưng đầu óc vẫn hoạt động bình thường. Nói cho cùng là không tin tưởng cậu, luôn muốn lột da, lấy tim cậu ra xem thử.

Nhưng omega cũng chẳng tin anh – trông có vẻ cũng chỉ là một tên khốn.

Họ phải khai thác đủ mười cân. Không biết có phải hôm nay vận may tốt không, Bạch Khởi thực sự hoàn thành nhiệm vụ, còn alpha thì vẫn thiếu nhiều – mới được bảy cân. Omega đưa khoáng cho A Mã rồi liếc qua cân nặng, khinh thường “hừ” một tiếng, như đang cười nhạo alpha vô dụng.

Kỳ Hách Diễn không tức giận, còn đưa toàn bộ tiền cho Bạch Khởi, ánh mắt áy náy: “Lần sau sẽ kiếm nhiều hơn đưa cậu.”

Omega nhận tiền thì tâm trạng lập tức tốt hơn hẳn. Cậu cân nhắc chỗ tinh tệ trong tay, ánh mắt không giấu được niềm vui, cẩn thận bỏ vào túi tiền nhỏ, nhét vào trong áo rồi xác nhận không rơi mới miễn cưỡng đáp: “Được rồi, tin anh thêm lần nữa.”

Kỳ Hách Diễn “ừ” một tiếng, thu lại ánh mắt, bắt đầu quan sát xung quanh – nơi này thật hỗn loạn, nhà cửa xiêu vẹo, đường đầy người ăn xin, cả xác chết bốc mùi cũng nằm la liệt bên đường.

Rõ ràng Bạch Khởi cũng không thích nơi này, bước chân bất giác nhanh hơn: “Đi mau.”

“Ừ.”

Kỳ Hách Diễn bám sát theo. Vốn dĩ đi đoạn này là xong, nhưng họ sớm cảm thấy có gì đó không ổn. Alpha liếc về sau, đang định nói có người bám theo thì tay đã bị nắm lấy – omega không nói lời nào đã kéo anh chạy.

Tiếng bước chân sau lưng dồn dập. Bạch Khởi đã phát hiện đám người này từ sớm, vài lần không tóm được cậu, chắc tức giận nên rình suốt, chỉ là e ngại bên cạnh còn có người đi cùng.

“Họ làm gì vậy?” Kỳ Hách Diễn dù bị thương nhưng chạy không hề chậm, dễ dàng theo kịp Bạch Khởi, hơi thở không rối: “Cướp à?”

Bạch Khởi gật đầu, thành thạo dẫn Kỳ Hách Diễn chạy vòng vòng. Omega nhanh chóng tính toán lối thoát nhanh nhất, liếc thấy nhóm kia cầm vũ khí, lòng run lên. Cậu nghiến răng kéo anh vào một con hẻm.

Hẻm này không cụt, bên trong chất đầy thùng bỏ đi. Bạch Khởi không nghĩ nhiều, kéo người trốn vào, nhưng lại đánh giá sai thân hình alpha – lúc nhét vào thì hai người dính sát nhau, không còn khoảng cách.

“Có lẽ cái thùng hơi nhỏ.” Kỳ Hách Diễn thì thầm bên tai Bạch Khởi, tay siết chặt, tai vẫn lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Bạch Khởi nín thở, liếm môi một cái, cậu dùng một tay chống lên ngực Kỳ Hách Diễn, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim lên xuống của đối phương.

“Anh có thể đánh thắng bọn họ không?”

Omega buột miệng hỏi, còn chưa đợi Kỳ Hách Diễn trả lời thì đã nghe thấy tiếng chửi rủa từ bên ngoài vọng vào. Hai người lập tức căng thẳng, cảnh giác lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Alpha nhíu mày, theo bản năng sờ xuống hông mình, nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại được. Khi ngẩng đầu lên thì vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Bạch Khởi. Con ngươi Kỳ Hách Diễn khẽ run lên, trong lòng cũng lờ mờ đoán được thân phận của mình — ký ức của cơ thể không thể lừa dối được.

Bạch Khởi dần thu ánh mắt lại, cậu nhớ đến bộ đồ Kỳ Hách Diễn từng mặc trước đó, lập tức đoán được một điều: trước đây từng dùng súng à?

Cậu thường thấy người ta đeo vũ khí bên hông, lúc đi tìm việc cậu từng gặp rất nhiều loại người khác nhau, nên với hành động này cũng không lạ lẫm gì.

“Anh…”

Bạch Khởi vừa định nói thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương chanh, omega ngẩng đầu chớp mắt, sống mũi khẽ động. Mùi này không khiến cậu thấy khó chịu, ngược lại rất dễ chịu, thậm chí là rất thích.

Omega gần như thì thầm: “Anh có ngửi thấy không? Mùi chanh đó.”

Kỳ Hách Diễn khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt rơi xuống người Bạch Khởi. Omega giống như một con vật nhỏ đang ngửi khắp người anh, alpha đột ngột giơ tay nắm lấy tay Bạch Khởi, nhẹ giọng nói: “Đó là pheromone của alpha.”

“Cậu từng học sinh lý chưa?”

“Chưa.”

Bạch Khởi không hề che giấu điều đó. Cậu nghe thấy tiếng bước chân xa gần, liền nhón chân lên: “Pheromone, tôi cũng có mà, chẳng phải anh giấu không kỹ sao?”

“Tôi đã giấu rồi, nhưng pheromone của cậu cũng bị rò rỉ ra ngoài, là mùi đàn hương đúng không?”

Cơ bắp Kỳ Hách Diễn căng chặt. Anh không ngờ lại bị kích thích pheromone trong hoàn cảnh như thế này, lại còn là vô thức phát tán ra.

Giống như đang quyến rũ omega trước mặt vậy.

Bạch Khởi không hiểu: “Tại sao?”

“Vì độ tương thích của chúng ta quá cao.” Tuy không nhớ được gì, nhưng Kỳ Hách Diễn vẫn còn giữ được những kiến thức phổ thông. Anh nắm tay Bạch Khởi rất chặt, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi sắp trở thành một alpha rất tệ rồi.”

Omega cũng đã phản ứng kịp. Bạch Khởi vẫn còn trẻ, lại chưa từng được học kiến thức hệ thống, nhưng cậu đã hiểu rõ lời của Kỳ Hách Diễn. Trong không gian chật hẹp này, pheromone của hai người không ngừng quấn lấy nhau, gần như vượt khỏi khả năng kiểm soát của họ.

Bạch Khởi thấy vẫn ổn, chỉ là có chút mê mẩn mùi hương từ người Kỳ Hách Diễn. Cậu quay mặt đi, khẽ nhấc chân lên, nhưng khoảnh khắc chạm vào vẫn khiến cậu đơ người. Quần áo cậu mặc ít và mỏng, nhiệt độ nóng rực cộng với tiếng rên khẽ của alpha khiến đầu cậu bắt đầu choáng váng.

“Anh cứng rồi.”

Bạch Khởi nói thẳng, không phải hỏi. Cậu rút chân lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Kỳ Hách Diễn khẽ “ừ” một tiếng. Đùi của Bạch Khởi tuy gầy nhưng có cơ bắp, khoảnh khắc tiếp xúc làm anh hơi mất kiểm soát. Thêm vào đó, pheromone của omega khiến tuyến thể anh nóng ran.

“Anh biết đường quay về không?”

Bạch Khởi bất ngờ hỏi một câu như vậy. Alpha “à” một tiếng, nhận ra rằng Bạch Khởi muốn anh dụ đám người kia đi chỗ khác. Kỳ Hách Diễn chấp nhận điều đó, chỉ hỏi lại: “Nếu tôi không nhận ra đường thì cậu sẽ dẫn tôi về sao?”

“Không.”

“Nếu tôi bị đánh, lại bị thương thì sao?”

“Vậy thì chết ở đó đi.”

Thái độ của Bạch Khởi vô cùng lạnh lùng. Cậu quay mặt đi, hít thở toàn là mùi của alpha. Pheromone của họ dường như không thể tách rời, quấn quýt từ cổ họng, môi đến cả nơi sâu kín nhất.

Kỳ Hách Diễn không nói gì, gân xanh trên cổ nổi lên. Pheromone của Bạch Khởi rõ ràng là mùi đàn hương — loại mùi khiến người ta tĩnh tâm — nhưng lại khiến anh cảm thấy mình sắp bùng nổ.

“Đi thôi.”

Kỳ Hách Diễn nghe thấy tiếng động bên ngoài, giây tiếp theo liền chạy vụt ra ngoài. Alpha hành động cực nhanh, chỉ để lại vạt áo phía sau cho đám người kia thấy, tiếng động anh cố ý tạo ra đã thu hút sự chú ý của họ, không ai ngờ rằng Bạch Khởi vẫn còn ở đây.

“Ở đằng kia! Mau đuổi theo!”

“Hôm nay phải lột da bọn chúng!”

“Lên!”

“…”

Bạch Khởi đã an toàn — cậu cẩn thận chui ra khỏi tủ, quan sát xung quanh một lúc mới yên tâm rời đi. Hai tai và cổ cậu ửng đỏ, khẽ thở ra một hơi. Cậu quay đầu nhìn hướng Kỳ Hách Diễn đã rời đi, rồi không nhìn lại nữa.

Tối nay ăn gì đây?

Hai miếng bánh quy nén hoặc hai cái bánh bao nhỉ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play