Giọng tiểu nương tử mềm mại, tràn đầy niềm vui không giấu giếm.
Hoắc Giác cảm thấy mệt mỏi dọc đường dường như tan biến trong thoáng chốc, hắn nhếch môi, dịu dàng nói: “Sao nàng không khoác thêm áo choàng rồi hẵng ra ngoài?”
Nói rồi, hắn cởi chiếc áo choàng trên người xuống, khoác lên người nàng. Thân hình Khương Lê nhỏ hơn hắn khá nhiều, mặc áo của hắn trông như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn vậy, nhỏ nhắn xinh xắn, khiến người ta không khỏi thương yêu.
Hoắc Giác dừng bước, cẩn thận buộc dây áo ở cổ cho nàng.
Khương Lê ra ngoài vội vàng, quên mất bên ngoài còn đang đổ tuyết, không chỉ quên khoác áo choàng mà còn quên cả lò sưởi tay. Lúc này trời còn sớm, đang là lúc lạnh nhất trong ngày, ngay cả không khí cũng lạnh như lưỡi dao băng, luồn thẳng vào cổ.
Chiếc áo choàng Hoắc Giác vừa cởi ra vẫn còn ấm hơi người của hắn, ấm áp dễ chịu, Khương Lê cảm thấy trong lòng ngọt ngào, dịu giọng nói với Hoắc Giác: “Chàng đã ăn sáng chưa? Ta đang định ăn điểm tâm, nếu chàng chưa ăn, để ta bảo nhà bếp mang thêm đồ ăn lên, chúng ta cùng ăn nhé?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play