Từng câu từng chữ rơi xuống như mang theo đầy phẫn uất và uất ức, Thẩm Tuế Tuế chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại để tâm đến mức ấy.
Để tâm quá nhiều, nên mới tích tụ thành chán ghét. Nếu thật sự là như vậy… nàng sẽ không bao giờ muốn chạm vào hắn, càng không muốn hắn ôm lấy mình…
Hàng mi của Thẩm Tuế Tuế đã bị nước mắt thấm ướt, nàng run sợ, nhưng đôi mắt lại không chớp mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú trước mặt, hy vọng nhìn ra được chút gì đó từ trên gương mặt Tiêu Uẩn Đình.
Nhưng vẫn như mọi lần trước, chẳng thấy gì cả. Ngược lại, còn bùng lên một làn hơi thở yêu tà cuồng loạn, không theo trật tự.
Trong mắt hắn, lửa ám chảy tràn, càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng lan đến môi, hé ra một nụ cười tà mị.
Thẩm Tuế Tuế càng cảm thấy chua xót, lại tự thấy mình thật buồn cười. Biết rõ sẽ có kết cục thế nào, nàng vẫn ngu ngốc tự rước lấy nhục mà đi hỏi hắn.
Một người như hắn, làm sao có thể chưa từng?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play