Từ Khoa Sang Thành đến bệnh viện huyện này phải mất hơn một tiếng lái xe. Đường Diệc Ninh chờ truyền dịch xong thì đã thấm mệt, dựa vào ghế mơ màng thiếp đi.
Là con người, ai chẳng có lúc đau ốm, trầy trật. Mấy năm qua, thỉnh thoảng cô cũng cảm sốt, tiêu chảy. Có lúc uống thuốc thì khỏi, có lúc phải vào viện truyền nước. Nhưng cô chưa từng nói với Giang Khắc.
Bởi vì anh từng bảo: "Trừ khi có chuyện quan trọng, còn lại đừng nhắn gì cả, gặp nhau rồi nói."
Nhưng “chuyện quan trọng” là chuyện gì? Cảm sốt, tiêu chảy có tính là chuyện quan trọng không? Với Giang Khắc, chắc chắn là không.
Lâu dần, Đường Diệc Ninh chẳng buồn nói nữa. Cô cảm thấy nói cũng vô ích. Anh sẽ không đến, thậm chí còn nói cô làm phiền anh làm việc.
Trong phòng truyền, máy lạnh lạnh buốt. Cô không mang theo áo khoác hay khăn choàng, tay chân bắt đầu rét run. Đang mơ màng, cô cảm giác có ai đó khẽ sờ trán mình.
Cô mở mắt—là Giang Khắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play