Tí tách — tí tách —
Ngoài khung cửa, gió đã ngừng, mưa cũng thôi rơi.
Chỉ còn những giọt nước thừa thãi đang rơi từ tán cây xuống, vội vã lao vào lòng đất.
Sự yên bình của buổi sớm ấy bị phá vỡ bởi một tiếng hét thất thanh của người hầu gái. Tất cả mọi người đều bị hút về nơi phát ra tiếng kêu. Cô hầu chỉ tay xuống đất, run lẩy bẩy.
Trên nền đất là máu loang đỏ.
Một thi thể nằm đó, phơi bày dưới ánh nắng đầu tiên của ngày mới.
Chủ nhân của xác chết chính là con chim họa mi đã hót suốt đêm qua.
Chim họa mi đã chết.
Con chim mà Chủ trang viên yêu quý nhất, nó đã chết rồi.
Giữa ngực nó cắm một con dao găm, chính là con dao mà chủ nhân yêu thích nhất.
Ngài từng lau đi lau lại, ngắm nghía từng chi tiết nhỏ, mê mẩn không rời tay.
Thế mà, chính con dao ấy lại biến mất vào đêm qua.
Ai đó đã đánh cắp nó, và dùng chính nó để giết chết con chim họa mi ấy.
Một hành vi tàn nhẫn đến rợn người như vậy lại xảy ra trong khu trang viên này…
Chủ nhân vô cùng giận dữ. Ngài gọi tất cả người hầu đến thẩm vấn, cây gậy chỉ thẳng vào ngực một người: “Là ngươi sao? Là ngươi giết chim họa mi của ta sao? Đừng hòng lừa gạt ta, vẻ hoảng loạn trên mặt ngươi đã tố cáo tất cả.”
“Không… không phải tôi.” Người hầu khiếp đảm đến nói năng lắp bắp.
Chủ nhân thu lại cây gậy, bắt đầu đi vòng quanh người hầu ấy, từng vòng, từng vòng như con thú săn mồi: “Ngươi không nói dối. Vậy nếu ngươi biết ai là kẻ gây ra chuyện đó, ta sẽ thưởng cho ngươi một rương vàng.”
Chỉ vừa nghe đến chữ “vàng”, ánh mắt kẻ hầu kia đã sáng bừng.
Ai mà không thích vàng? Tiền bạc là dục vọng sâu kín và chân thực nhất trong lòng hắn, khát vọng nguyên sơ với của cải và quyền lực.
Chỉ cần có số tiền thưởng khổng lồ ấy, hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Ngay lập tức, một ý nghĩ đen tối lóe lên.
Ở đây còn ai thấp hèn hơn hắn nữa?
Chẳng phải là đứa con riêng của chủ nhân sao? Đứa nhỏ ai cũng xem thường, bị đồn là ma quỷ, và chẳng ai sẽ nghi ngờ hết.
“Tôi… tôi biết là ai làm.” Hắn đổi ngay sang vẻ mặt nịnh nọt, đon đả.
“Đừng hòng đánh lừa ta.” Chủ nhân chống gậy gõ mạnh xuống sàn, đã có chút mất kiên nhẫn.
“Là… là con trai của phu nhân Lâm Na, thưa ngài. Tôi đã thấy… tối qua, tôi thấy cậu ta vào phòng ngài…” Hắn cúi đầu thấp, trong lòng hắn đang bật cười. Một rương vàng lấp lánh đang chờ hắn.
“Là vậy sao…” Chủ nhân vừa như đang hỏi, vừa như đang xác nhận điều gì đó.
Ngài lẩm bẩm:
Đáng lẽ ông nên sớm nghĩ ra điều đó. Ngoài “đứa con quỷ quái” ấy ra, còn ai có thể làm điều như vậy?
Bận bịu những ngày gần đây khiến ngài quên mất sự tồn tại của nó.
Chủ nhân ra lệnh cho tất cả lui xuống. Gọi quản gia đến.
Còn người hầu nọ, hắn vẫn đứng nguyên, mong chờ lời hứa được thực hiện.
Nhưng tiếc thay, tất cả chỉ là vọng tưởng.
Hắn bị bịt mắt, đánh ngất đi. Trong khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức sắp vụt tắt, hắn nghe chủ nhân nói: “Tên hầu này cả ngày chẳng làm gì nên hồn, xử lý hắn đi.”
Hắn muốn hét lên kinh hoàng, nhưng miệng đã bị bịt kín, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ nghẹn ngào trong cổ họng.
“Thật ồn ào… may là đã xử lý xong. Ngươi làm tốt lắm.”
Chủ nhân lên tiếng. Cây gậy gõ xuống sàn, lần này là những tiếng vang nhẹ tênh đầy vui thích.
“Phải rồi, đã mang người đến chưa?”
Quản gia mồ hôi lạnh túa ra trên trán: “Bẩm chủ nhân, thiếu gia phản kháng rất dữ dội. Trong lúc giằng co… người của chúng ta không may làm vỡ tấm gương.”
“Ta hỏi là người đâu, đừng bắt ta phải nhắc lại lần nữa.”
“Đã mang tới rồi… nhưng cậu ấy vẫn nắm chặt mảnh gương vỡ trong tay, dẫu đã rỉ máu đầm đìa cũng không chịu buông. Hơn nữa…”
“Quả là một kẻ điên.” Chủ nhân trầm ngâm một lúc.
“Giam nó lại – đúng, nên giam nó lại từ lâu!” Rồi ông phá lên cười, ném cây gậy xuống đất, nó lăn mấy vòng rồi dừng lại.
“Nể tình mẹ nó, đừng để nó chết đói. Còn hôm nay, ta muốn nghe chim họa mi hót trở lại.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Quản gia đợi đến khi rời khỏi tầm mắt chủ nhân mới dám lén lau mồ hôi đang túa ra như mưa trên trán mình.