Là nàng ta ư? Nghe vậy, Diệp Cáp lập tức nhớ ra, vài năm trước rạp hát quả thật có một đào hát nữ tên là Hối Hương.
Chỉ là gần đây, Hối Hương cũng chẳng có tiếng tăm gì, trong đoàn hát vẫn luôn là một nhân vật không đáng chú ý. Thứ hai, khi đó hắn còn nhỏ, đa số thời gian đều bị nhốt trong tiểu viện luyện diễn, càng không mấy quen thuộc với các đào hát nữ.
Cho nên, cậu hầu như không nhớ rạp hát còn có người như vậy, tự nhiên cũng không chú ý Hối Hương rốt cuộc rời rạp hát khi nào.
“Vậy Sử thúc có biết Hối Hương hiện giờ ở đâu không?” Tạ Trăn tiếp tục hỏi, lần này, Sử lão gia lại đáp cực nhanh: “Cái này thì tôi biết, không lâu sau khi Quang Nhi ra nước ngoài, cô ta đã được người chuộc về, gả chồng rồi.”
Nói dối! Diệp Cáp trợn tròn mắt, giận dữ nghĩ, chẳng lẽ Phúc Nguyệt Ban này chỉ có mỗi lý do thoái thác này thôi sao? Hỏi ai cũng lặp đi lặp lại rằng được chuộc về gả chồng. Chuyện cậu là giả, nghĩ đến chuyện của Hối Hương, tất nhiên cũng là giả.
Hắn sợ Tạ Trăn sẽ tin, vội vàng âm thầm kéo vạt áo Tạ Trăn.
Tạ Trăn quay đầu nhìn vẻ tức giận của Tiểu Cáp Nhi, cố nhịn cười, chỉ nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng siết hai cái, coi như an ủi được người kia.
“Như vậy, chúng ta đi xem Sử thiếu gia trước đi.” Tạ Trăn quay đầu lại, một lần nữa nói chuyện với Sử lão gia.
Sử lão gia lập tức đồng ý, một người hầu đỡ hắn đứng dậy từ sofa, rồi dẫn Tạ Trăn hai người lên lầu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play