[từ chương này trở đi mình đổi xưng hô công đối với thụ thành ta-em, còn thụ đối với công là em-ngài nha]
Bảo Oanh và Nam Lệ cũng tranh thủ hỗn loạn mà rời đi. Dưới hành lang, chỉ còn lại Diệp Cáp và Tạ Trăn.
"Đi thôi, đừng đứng dưới hành lang kẻo trúng gió." Tạ Trăn nắm tay Diệp Cáp, kéo cậu đi về phía trước.
Diệp Cáp vẫn còn chìm đắm trong chuyện vừa rồi, nghĩ về Tạ Sùng Tổ rồi lại nghĩ về Tạ Trăn, luôn cảm thấy mình dường như không hiểu rõ Tam gia đến vậy, nhất thời có chút mất mát. Chân không để ý, thế mà trực tiếp từ bậc đá nhỏ trượt xuống.
Diệp Cáp kinh hãi không tiếng động, thấy sắp lăn xuống nơi rồi, may mà Tạ Trăn đưa tay ôm chặt lấy eo cậu, trực tiếp bế bổng Tiểu Cáp Nhi đang suy nghĩ miên man và vẫn còn kinh hồn.
Trải qua cú giật mình vừa rồi, Diệp Cáp lúc này lại ngoan ngoãn lạ thường, ngoan ngoãn rúc vào lòng Tạ Trăn, khẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, vô thức lại ngẩn ngơ.
Tạ Trăn luôn để ý đến vẻ mặt Diệp Cáp, thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cậu, không khỏi thở dài, ôm người đến một tảng đá sạch sẽ bên cạnh hành lang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play