_____
Xong việc, Sở Ngọa Vân cũng đã hiểu rõ ngọn ngành, liền tranh thủ dạy bảo đệ tử một trận thấm thía.
Có đôi khi cái gọi là “thiện lương”, không phải là thiện lương thật sự, mà chỉ là yếu đuối mà thôi.
Giống như có người mùa đông sắp chết rét, ngươi có trách hắn phá cửa nhà ngươi lấy màn che chắn gió không? Chắc chắn là không. Nhưng cho dù hắn sắp chết đói, ta cũng sẽ không để hắn cắn thịt ta ăn đâu.
Nhưng Chu Trọng Sơn lại là cái loại người cam tâm cắt thịt mình đút cho người khác, lại còn không phân biệt được giữa “nhu cầu” và "tham lam", đúng là đồ ngốc.
“Trả lại cho ngươi… Trả lại cho ngươi!” Trấn trưởng Lưu giãy giụa bò dậy, kéo bức tranh treo trên tường xuống, tờ giấy dưới lực kéo mạnh gần như rách làm đôi, gã quăng ra ngoài như thể vật nóng phỏng tay. Tiếp đó bỏ chạy thục mạng, nhưng tay chân lão yếu, đành ôm đầu bò lồm cồm, vừa bò vừa định gọi vài người ra làm chứng. Cuộn tranh lăn vài vòng, rơi xuống chân Chu Trọng Sơn. 
Đồng tử Chu Trọng Sơn trắng dã như một con cá hấp hối, khẽ cúi đầu nhìn lướt qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play