____
Ngày hôm sau, khi Sở Ngọa Vân tỉnh dậy, trong cơn mơ màng lại cảm thấy ngực như bị đè bởi vật gì đó nặng nặng, xù xù. Lần này không phải ảo giác. Cậu hé mắt liếc nhìn, chỉ thấy tiểu tử Long Tà mặc áo lông của mình, nằm ngay trên giường mình, miệng khẽ hé, tựa đầu vào cánh tay cậu ngủ say.
Điều khiến người bất ngờ là, phản ứng đầu tiên của cậu không phải nghi hoặc, cũng chẳng phải thẹn thùng hay tức giận, mà lại là vô thức cong môi cười nhẹ. Cậu khẽ vén chăn, xem thương thế trên người đồ đệ, dường như đã gần như khỏi hẳn.
Tối qua, sau khi xem xét vết thương của Long Tà, cậu cũng hoảng, lập tức triệu hồi thân thể thứ hai để chữa trị, lại vận linh lực suốt nửa đêm. Nhưng vì thân thể Long Tà quá mức suy nhược, khó mà chịu nổi linh lực âm dương giao hòa, đành phải đưa hắn về phòng nghỉ ngơi, tiếp tục điều tức. Mệt mỏi đến mức gần như ngã quỵ, cuối cùng gục xuống giường thiếp đi.
Lạ là rõ ràng lúc truyền công, hai người vẫn còn nằm trên đệm trải dưới đất, vì sao sau cùng lại lăn lên giường cậu?
Sở Ngọa Vân nhìn cảnh tượng trước mắt — một đại nam nhân, một thiếu niên, lại là quan hệ thầy trò, giờ lại cùng chui trong một ổ chăn, nằm chung một chiếc gối — ngẫm kỹ mới thấy có chút thất lễ. Nhất là vị sư tôn này, từng vì một nguyên nhân khó nói mà nảy sinh thứ tình cảm không nên có với đồ đệ.
Thế nhưng tâm tính Sở Ngọa Vân xưa nay vững vàng, lúc này lại chẳng cảm thấy khó chịu. Cậu khẽ xoay người, tay chân nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang bị đè nặng. Trong lòng, tiểu tử kia vẫn còn nhắm mắt, như một con thú non đang ngủ trong lòng mẫu thú. Sở Ngọa Vân điều chỉnh hô hấp, tận lực để hắn ngủ thêm một chốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT