Trên chuyến xe buýt số 45 cuối giờ tan tầm, khi hầu hết hành khách mệt mỏi ôm khư khư túi xách và điện thoại, cô gái ngồi ngay mép cửa sổ bật video TikTok với âm lượng tối đa. Bên tai cô, chiếc tai nghe in-ear chưa kịp chặt hẳn, âm thanh chập cheng vẫn tuôn ra ngoài—tiếng nhạc bass mạnh, giọng nói của người kể chuyện văng vẳng rồi chìm lẫn vào tiếng máy lạnh ọc ọc và tiếng bánh xe lăn trên mặt đường gồ ghề.
Anh Nam—người đứng bên cạnh—lẽ ra vẫn phải mỉm cười chịu trận, nhưng nhịp cầu thang gập ghềnh trong xe càng lúc càng văng lên tiếng “rung rinh” trên nền nhạc, khiến anh gần như không thể nghe nổi chủ xe thông báo điểm dừng. Mỗi khi cô gái khoái chí nhấn “like” hay “share”, âm thanh chói tai lại dội lên, và một vài bà cụ lo lắng quay sang nhau: “Nó mở to quá, cả xe sao nghe nổi?”
Chú tài xế dừng xe, báo “Bến Nhà Bè, kính mời hành khách lên xuống”, nhưng khắp xe vẫn vang tiếng cô gái tủm tỉm cười, tay gõ lia lịa vào màn hình. Một bạn sinh viên vội rút điện thoại lên định nhắc nhở thì thấy cô gái đã lôi hẳn cái loa Bluetooth mini ra, đặt ngay ngăn hành lý—âm lượng “bùng nổ” hơn cả điện thoại.
Cô gái hớn hở:
— Ôi, xem đến đoạn này đã! Không bật to thì không “chất” được!
Ngồi đối diện, bà cụ tay cầm gói bánh, nhăn nhó lắc đầu, còn cậu bé học sinh bên phải phải lấy tay chặn tai, vừa nhăn mặt vừa trợn mắt nhìn cô.
Cuối cùng, anh Nam – bên cạnh bà cụ – không thể kìm lòng:
— Em ơi… em cho mọi người nghỉ tí được không? Âm thanh quá to, ai cũng mệt cả tai.
Cô gái trợn trừng mắt, gằn giọng:
— Sao lại kêu em! Em được mua loa rồi thì em nghe thoải mái!
Một hồi im lặng căng thẳng. Bà cụ nghèn nghẹn xen lời:
— Xin lỗi cô, nhưng ở không gian chung thì ai cũng có quyền được yên tĩnh.
Cô gái bối rối, lúng túng nhìn quanh, nhận ra ánh mắt bất bình của cả xe. Cô rút phích loa, vội tắt nhạc, ánh mặt hơi xấu hổ:
— Em… em xin lỗi mọi người.
Không khí dịu lại. Chú tài xế mỉm cười vỗ vai cô:
— Lần sau cô nhớ dùng tai nghe cho riêng mình, để cả xe còn nghe được tiếng máy thông báo.
Cô gật đầu, cúi xuống gỡ tai nghe, rồi rút điện thoại vào túi. Bà cụ gật gù hài lòng, cậu bé ngoắc tay khẽ “thanks”, anh Nam thở phào, còn những hành khách khác thì chuyển sang đọc sách, nhìn qua cửa kính cho hết đoạn đường cuối cùng.
Khi đến bến xuống, cô gái lặng lẽ bước xuống, ươn ướt đôi má. Trước khi nhảy khỏi bậc xe, cô ngoái lại, khẽ nói nhỏ:
— Cảm ơn mọi người đã nhắc em.
Mọi người chỉ mỉm cười—họ không muốn phán xét, chỉ mong những điều nhỏ cũng đủ để giữ không gian chung luôn thoải mái. Và cô gái, bước đi giữa phố đông, đã mang theo bài học: “Âm lượng cá nhân không nên át lời của cộng đồng.”