Cô mỉm cười với giai điệu vương vấn bên tai, chân co chân duỗi ngay cửa thang bộ dẫn lên tàu điện ngầm. Dòng người vội vã nhích dần để đón tàu sắp đến, còn cô chỉ đắm chìm trong bản nhạc, ánh mắt dõi theo màn hình điện thoại như quên mất không gian xung quanh.

Bỗng sau lưng vang lên tiếng dép loẹt quẹt khẩn trương, khiến cô giật mình giật phắt tai nghe ra. Chú trung niên suýt vướng phải gót chân cô, suýt ngã lùi. Cô vội đứng dậy, vội vàng nhìn xuống thành thang rồi lắp bắp:

— Cháu xin lỗi chú, cháu…

Chú mỉm cười gượng gạo, vỗ nhẹ vai cô:

— Cháu ngồi đây lâu chưa? May mà chú tránh kịp.

Cô nhìn xuống lối lên xuống chật hẹp, nơi dòng người đang chờ từng nhịp nhích lên cao để kịp chuyến tàu. Âm nhạc tắt im, chỉ còn tiếng ồn ào của hành khách và tiếng loa vẳng vọng. Cô nhận ra mình đã vùi đầu trong thế giới riêng mà vô tình chắn đường cho bao người.

Một bà lớn tuổi đi ngang, nói:

— Cháu có sao không? Đứng sang một bên cho mọi người lên xuống thoải mái nhé.

Cô ngại ngùng cúi đầu:

— Dạ, cháu xin lỗi ạ.

Khi bà cùng cô kê chiếc túi xách sát bậc, ánh đèn ga tàu hắt xuống lem luốc những mảnh giấy nhỏ — dấu tích của bao lần vội vã bỏ quên. Bà nắm lấy vai cô, nói khẽ:

— Đôi khi ta cần dừng lại một chút, rút tai nghe ra để nghe được nhịp sống chung quanh…

Cô khẽ gật, ánh mắt nhìn theo chiếc tàu lao đến, tự nhủ đây là bài học nhỏ nhưng quý giá: không gian cá nhân có thể êm đềm, nhưng khi nó chặn lối người khác, chính ta cũng dễ vấp ngã.

Khi tàu lao vụt qua, chỉ còn lại âm vang ồn ào dần nhạt, cô rút điện thoại, lặng lẽ ghi vào sổ:

“Tách khỏi dòng người, ta dễ quên trách nhiệm chung quanh.”

Rồi cô đứng dậy, mang theo tai nghe bỏ túi, bước chậm xuống bậc cuối cùng để tìm một góc ga rộng hơn — lần này, không phải để vùi đầu vào âm nhạc, mà để lắng nghe nhịp thành phố đang hối hả mời gọi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play