Nói về Hứa phủ ở Dương Châu, Lục nương tử sau khi biết mẫu thân đã đuổi Nhược Vi ra khỏi phủ, liền đại náo một trận.
“Ngài sao có thể làm như thế?” Nàng vừa khóc vừa trách mẫu thân, “Chỉ là một tiểu nữ tử, một thân một mình bên ngoài làm sao sống nổi? Nàng cùng Tam Lang rõ ràng không hề có chuyện gì, sao ngài lại nhẫn tâm như vậy!”
“Ta lúc nào đuổi nàng đi?” Hứa phu nhân mặt mày lạnh lẽo, “Là nàng không biết điều, một mực đòi đi! Ta nào có ép buộc nàng nửa phần.”
Loại chuyện như thế, Lục nương tử đã vì đó mà cãi cọ với mẫu thân không ít lần. Nhưng lần nào Hứa phu nhân cũng một lời như cũ, khiến nàng tức giận đến đỏ hoe cả mắt, rốt cuộc không buồn nói thêm lời nào, chỉ quay đầu bỏ về khuê phòng.
Nàng vừa tức giận vừa lo lắng, giận là giận mẫu thân, mà lo lại lo cho Nhược Vi. Nhưng nàng bất lực, chỉ đành ngồi lặng trong viện, trông mong tin tức từ phía Tam Lang. Tam Lang sau khi biết chuyện, lòng như lửa đốt, đã sớm cho người khắp nơi tìm kiếm tung tích của Nhược Vi. Lục nương tử vốn có lòng trách mắng đệ đệ, nhưng nhìn dáng vẻ hắn lúc này, không cần nàng nói, hắn cũng đã tự trách đến mức chẳng còn mặt mũi nào.
Đang lúc trăm mối tơ vò, bỗng thấy thị nữ vội vã chạy vào, trong tay cầm một phong thư. Lục nương tử không còn tâm tình đọc thư, chỉ bảo nàng đọc lớn cho nghe. Nào ngờ vừa nghe qua mấy dòng, đã giật mình kinh hãi.
“Đã ở Trường An an ổn xuống rồi?” Nàng cẩn thận xem kỹ lại bức thư, “Còn nói đợi ta vào Trường An bàn việc hôn nhân, nàng sẽ hay tin rồi đến gặp… Đây là ý gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play