Nhược Vi đuổi đến Huyền Vân tự thì đã là đầu tháng Năm.
Tĩnh Đình pháp sư vừa trông thấy nàng, liền vô cùng kinh ngạc, nói: “Ngươi chẳng phải ở Dương Châu sao? Cớ sao lại đến được đây?”
Nhược Vi nhìn lên giường bệnh, thấy sắc mặt pháp sư tái nhợt, nước mắt liền trào ra: “Ta nghe nói ngài nhiễm bệnh.” Nàng vội bước tới, nắm chặt tay người, giọng run run: “Ngài… không sao chứ?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Tĩnh Đình pháp sư mỉm cười nhìn nàng, rồi ho nhẹ mấy tiếng, giọng yếu ớt nói: “Việc này còn phải cảm tạ Đức Thái phi, nhớ tới ta – kẻ sống ẩn nơi thế ngoại – mới sai người tới thăm nom. Bằng không…” Pháp sư cũng rưng rưng lệ, “Chỉ sợ ta đã chẳng thể gặp lại ngươi.”
Nghe đến ba chữ “Đức Thái phi”, Nhược Vi thoáng ngẩn ra. Nhưng lúc này nàng chẳng còn tâm trí để nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn pháp sư, thì thào: “Ngài không sao là tốt rồi…”
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Tĩnh Đình pháp sư dịu dàng nói, “Ta nay đã không sao. Nhưng ngươi, cớ sao chẳng báo trước một tiếng, lại tự tiện đến Trường An?”
Nhược Vi do dự chốc lát, rồi vẫn quyết định đem mọi chuyện tỏ bày rõ ràng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play