Buổi sớm, Nhược Vi dùng xong điểm tâm, vừa định ra ngoài đi dạo một chút thì phát hiện trời đang mưa. Nàng bước tới bên cửa sổ, chỉ thấy mưa bụi giăng đầy trời đất, gió mang theo hương vị thanh mát của nước mưa phả vào mặt. Nhược Vi lặng lẽ nhìn một hồi, chỉ cảm thấy tâm tình cũng thư thái hơn, bèn khẽ khàng khép cửa sổ lại.
Bởi vì trời mưa, phần lớn người trong điện đều không phải ra ngoài làm việc. Vân Phi cùng Tuyết Thanh ngồi một bên, đang nhỏ giọng trò chuyện với Tống ma ma. Những người khác thì hoặc rì rầm nói cười, hoặc tùy ý làm chút việc may vá giết thời gian. Nhược Vi đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy Tố Ảnh – nàng nhỏ nhắn một bóng dáng, đang quỳ bên cửa sổ ngắm mưa. Nhược Vi vẫy tay gọi nàng, Tố Ảnh chớp mắt mấy lần rồi rón rén đi vào nội điện.
“Ngươi mới khỏi bệnh không bao lâu.” Nhược Vi hơi giận trách, “Cũng không nên để mình lại nhiễm phong hàn.”
Tố Ảnh có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu.
Nhược Vi vẫy nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Thân thể còn đau không?”
Tố Ảnh lắc đầu, khẽ đáp: “Không sao rồi ạ.”
“Vậy là tốt.” Nhược Vi khẽ cười, nhìn vào đôi mắt đen lay láy của Tố Ảnh, gương mặt vẫn linh động khả ái như xưa, bỗng hốc mắt nàng ươn ướt, thì thầm: “Ngươi nếu có mệnh hệ gì, đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT