Chờ khi cô chuẩn bị bữa sáng xong, mọi người cũng trở về.

Sau bữa cơm, người nên đi làm thì tiếp tục đi làm, người nên đi học thì đi học.

Lúc này, có một chiếc xe con chạy từ chỗ cổng thôn Hồng Hạc tới.

Người trong thôn nhận ra chiếc xe này, đây chính là chiếc xe đã từng tới đón Từ Nhã Thu trở về Giang Thành.

Vương Hồng Phương còn tưởng Từ Nhã Thu cũng ngồi trên xe trở về, thấy xe dừng lại, Vương Hồng Phương bước lên chào hỏi ngay.

Triệu Lệ Hồng nhận ra đối phương, lúc trước khi đón Từ Nhã Thu về, cô gái này còn rất lưu luyến rất không nỡ rời xa Từ Nhã Thu.

“Dì, Nhã Thu có trở về chung với mọi người không ạ?”

Triệu Lệ Hồng nói: “Không có, con bé bị ả Phương Hiểu Lạc kia chọc tức tới phát bệnh rồi.”

Vương Hồng Phương vừa nghe thấy lời này đã bắt đầu nói xấu Phương Hiểu Lạc:

“Đúng là Hiểu Lạc rất quá đáng, dì, dì không biết đâu, từ khi cô ta trở về tới giờ lúc nào cũng tác oai tác quái, làm Phương gia gà chó không yên.”

“Không chỉ có vậy, cô ta còn không biết tiết kiệm là gì. Từ ngày cô ta trở về, hôm nay Phương gia ăn sườn kho, ngày mai lại ăn thịt kho.”

“Dì, dì nói xem, có con gái con nứa nhà ai mà ăn tàn phá hại như thế không, ăn vậy chắc chẳng được mấy ngày đã mạt nhà.”

“Vậy cũng thôi, hôm cô ta đính hôn, ngay giữa ban ngày ban mặt, ngay trước mặt Đoàn trưởng Thẩm, cô ta còn dụ dỗ vị hôn phu của Nhã Thu, đúng là không biết xấu hổ.”

Vương Hồng Phương chơi thân với Từ Nhã Thu nên cũng không muốn nhìn thấy Phương Hiểu Lạc được sống sung sướng.

Trong lòng cô ta vẫn luôn thích Phương Cường. Vốn cô ta tưởng rằng mình có thể làm chị dâu của Từ Nhã Thu, kết quả Từ Nhã Thu lại đổi thành Phương Hiểu Lạc.

Dựa vào cái tính ăn tàn phá hại của Phương Hiểu Lạc, gả vào gia đình có cô em chồng như thế, cô ta với Phương Cường có thể sống hạnh phúc được sao?

Quả nhiên, Triệu Lệ Hồng nghe thấy lời này xong, sắc mặt lại càng khó coi:

“Hồng Phương à, cảm ơn cháu đã nói cho dì biết mấy chuyện này, sau này cháu vào thành chơi nhiều hơn nha, Nhã Thu cũng nhớ cháu đó.”

Thấy mấy người Triệu Lệ Hồng trực tiếp chạy xe vào thôn, Vương Hồng Phương rất đắc ý.

Phương Hiểu Lạc đang nhào bột. Cô định tranh thủ trước khi xuất giá lại dùng nước linh tuyền làm nhiều màn thầu một chút.

Đột nhiên phía ngoài truyền tới tiếng xe hơi. Phương Hiểu Lạc nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở rộng, đúng là mặt trời mọc từ đằng tây, Từ Chí Cương với Triệu Lệ Hồng tới đây làm gì?

Trương Tân Diễm đang vá quần áo trong phòng. Lúc đầu bà định vá quần áo xong lại ra ruộng làm việc, nghe thấy tiếng xe, bà ném kim chỉ trong tay di.

Triệu Lệ Hồng vừa vào cổng, nhìn thấy đống gà vịt ngỗng trong sân, còn có cả cái chuồng heo ở một bên, bà ta hơi nhíu mày, cảm thấy mấy thứ này làm bẩn thân phận của bản thân.

Hai người bịt mũi, hừng hực khí thế đi vào nhà. Vừa liếc mắt bọn họ đã nhìn thấy Phương Hiểu Lạc xinh đẹp đang mặc tạp dề đứng trong bếp.

Mới mấy ngày không gặp, Phương Hiểu Lạc đã càng xinh đẹp hơn. Cứ việc cô đang đứng trong căn phòng đen nhẹm cũ nát, nhưng trông cô như một luồng sáng giữa căn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play