Khúc Du ôn hòa mà có chừng mực, trong lòng cũng dâng chút tò mò về dụng ý của thiếu niên kia, liền nhẹ giọng hỏi:
“Phải không? Quả là đáng sợ, e là ta phải ôm chủy thủ mà ngủ. Nhưng nói trở lại, nhị công tử đối huynh trưởng mình chết mà trông ngóng đến thế, là vì cớ gì? Nếu đã chán ghét thì đoạn tuyệt quan hệ rồi không qua lại nữa, sao cứ nhất quyết muốn hắn chết?”
Chu Dương đảo mắt, khóe môi cười phong lưu, chậm rãi đáp:
“Tẩu tẩu sao không nghĩ, có khi là ta đang ngưỡng mộ nàng?”
Hắn trước mặt gia phó đường hoàng mà khinh bạc trưởng tẩu, lời nói chẳng hề kiêng dè. Chu Thắng Đức tức đến đỏ mặt, bước lên vài bước, quát:
“Nhị công tử, đừng nên nói năng hồ đồ."
Khúc Du đưa tay cản lão quản gia đang muốn bước tới, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, thần sắc mang theo vài phần buồn cười:
“Ta sao?”
Thực ra, Chu Dương vốn chẳng phải hạng người ngông cuồng ngả ngớn, chỉ sợ trong lòng có điều không dám nói, bèn cố ý buông lời thô lỗ để che giấu tâm tư.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play