Tiểu Phúc Hỉ ở nhà bà ngoại một mạch mười ngày liền, được Phùng Thu Anh yêu quý như trân bảo. Bà thường ôm bé vào lòng, vừa cưng nựng vừa nói:
“Bà không có con trai, nên cũng chẳng có cháu nội. Phúc Hỉ là đứa cháu gái đầu tiên của nhà mình, bà thương cháu như ruột thịt vậy.”
Triệu Thúy Liên ở cữ ăn uống đầy đủ, mẹ chồng không hề bạc đãi, về nhà mẹ đẻ lại càng được tự do thoải mái. Cô chẳng phải đụng tay vào việc gì, mỗi ngày ngoài việc cho con bú thì chỉ nằm nghỉ trên giường đất, thi thoảng may cho con vài món đồ lót nhỏ xinh.
Nhờ được nghỉ ngơi đầy đủ, sức khỏe của cô cũng hồi phục nhanh chóng. Khi mới sinh, sắc mặt cô vàng vọt xanh xao, giờ thì đã trắng trẻo hồng hào lại như thời con gái, nhìn càng thêm xinh xắn.
Tiểu Phúc Hỉ cũng nhờ mẹ có nhiều sữa mà mặt mũi tròn trĩnh hơn hẳn. Đôi mắt ngày càng sáng long lanh, hàng mi thì dài cong vút, nhìn ai cũng giống như hai viên nho đen lấp lánh.
Bé rất thích ở nhà bà ngoại, thích nhất là dì cả xinh đẹp chẳng khác gì tiên nữ – người đã mang tặng mẹ bé một tấm lụa mỏng, còn tặng bé một chiếc khăn lụa sa cực kỳ tinh xảo.
Tiểu Phúc Hỉ mê mẩn chiếc khăn ấy, thấy nó đẹp như mây tím trên trời, thật sự rất thích. Tuy còn bé không dùng được, nhưng ngày nào bé cũng há miệng ra cười hớn hở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play