Bị mọi người nhìn chằm chằm như thế, bao nhiêu năm uất ức trong lòng của Lý Uyển Nương bỗng như nước lũ trào ra.
Nước mắt nàng rưng rưng, nhìn thẳng vào Lưu lão bà, nghẹn ngào chất vấn:
“Bao nhiêu năm nay, con với Đại Sơn đối xử với mẫu thân thế nào, mẫu thân tự hỏi lương tâm mình đi! Từ khi nào tụi con bạc đãi mẫu thân?”
Nói đến đây, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má Lý Uyển Nương, vành mắt hoe đỏ, giọng nghẹn ngào, nói đứt quãng:
“Khi trước Đại Sơn còn đi săn được, mỗi lần bẫy được một con lợn rừng nhỏ, cộng thêm da lông, xương cốt, lặt vặt cũng bán được mười mấy lạng bạc. Khi ấy, huynh tẩu mỗi tháng chỉ cho mẫu thân có năm trăm văn tiền tiêu, vậy mà Đại Sơn tháng nào cũng đưa tám trăm, thậm chí một lạng bạc, phần dư đó… là tụi con đều hiếu kính mẫu thân!”
“Vậy mà sau này, Đại Sơn không đi săn nổi nữa, chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt kiếm thêm nuôi gia đình, thế mà tháng nào cũng không thiếu năm trăm văn gửi mẫu thân. Lâm Gia Bảo thì tham ăn, ngày nào cũng đòi ăn thịt, tiền trong nhà tiêu vào đâu còn phải nói nữa sao?!”
Nói đến đây, Lý Uyển Nương khóc sướt mướt, người gầy guộc, nhìn qua đã biết quanh năm vất vả, khổ cực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT