Lâm Noãn Noãn nghiêng người ghé sát bên Phượng Bất Ngôn, nét cười như hoa xuân nở nhẹ bên má, rồi đưa mắt nhìn về phía Triệu Hữu Minh, kẻ kia sắc mặt đã biến đổi đến cực điểm. 
Phượng Bất Ngôn phóng mắt đảo qua khắp mọi người trong phòng, ánh mắt ấy lạnh lẽo như gió tuyết đầu đông, khiến kẻ người người đều không rét mà run. Mỗi một ánh nhìn quét tới, là từng lớp khí lạnh tràn xuống, ép người đến mức khó bề thở nổi. 
Nam tử kia cất giọng hờ hững: 
“Đánh giam vào Thiên Lao, chờ mùa thu xử trảm.” 
Lời vừa dứt, thân thể Triệu Hữu Minh như bị rút sạch gân cốt, lập tức mềm nhũn, thân hình lảo đảo ngã phịch xuống ghế, thần sắc thất hồn lạc phách. 
Tả tướng và Thị lang đứng bên, cũng chẳng khá hơn là bao, cả hai như chim cút cụp cánh, thậm chí không dám thở mạnh trước mặt Phượng Bất Ngôn. 
Thực tình, trong lòng hai kẻ cáo già này đều nghĩ: Nếu có thể lập tức đưa hắn ra pháp trường xử trảm thì lại càng tốt. Tránh cho hắn nói lỡ miệng, lôi cả hai vào vũng nước đục. Vì thế, trong thâm tâm, cả hai đã âm thầm toan tính: Phải tìm cách khiến Triệu Hữu Minh câm miệng vĩnh viễn. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play