4

Thẩm Sơ Đường siết chặt đôi tay, "rầm" một tiếng đẩy cửa sổ ra, phồng má lên, khẽ cằn nhằn: “Sáng sớm, mày hót ba lần đủ rồi!”

Lâm mùa xuân mưa nhiều, rả rích mấy hôm liền.

Sau trận mưa lớn, cành hoa cây bạch ngọc lan trong biệt thự rơi rụng tả tơi, chẳng còn vẻ tươi tốt như hồi cô mới chuyển đến.

Còn chuyện Thẩm Sơ Đường ghét con chim đáng ghét này bắt đầu từ cái hôm cô chuyển nhà.

Cô nhờ người dọn dẹp cái tổ mà nó làm ngay cạnh cửa sổ phòng ngủ.

Nhưng ngay sau đó, cô lại nhờ người dọn dẹp đóng một cái tổ chim sang chảnh hoàn toàn mới, treo ở cây đào dưới lầu 

Ba phòng một sảnh, chống gió che mưa, chẳng lẽ không hơn hẳn cái tổ cỏ của nó hàng nghìn lần sao?!

Nào ngờ con chim đáng ghét này lại lấy oán trả ơn, từ đó về sau, cứ 8 giờ sáng mỗi ngày, nó lại rủ bạn đến hót vang ngay cạnh cửa sổ.

Cố nén cái ý định muốn nhổ sạch lông nó, cô nhìn cái nhãn dán nhắc nhở của công ty bất động sản dán trên cửa sổ: Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng thuộc loài được bảo vệ cấp hai. Làm bị thương thì phạt tiền, đánh chết thì bị bắt giam.

Khoảnh khắc đó, cô lại càng thấy chán ghét thành phố này hơn.

Thẩm Sơ Đường giơ nắm đấm lên, dọa nạt: “Mày còn hót nữa là tao đánh đó!”

Con chim bị hành động giơ nắm đấm đột ngột của cô dọa sợ, "Phành phạch" bay vút đến cây ngọc lan đằng xa, quay đầu nhìn một cái rồi lại vỗ cánh bay mất hút.

Giấc mộng bị quấy rầy, Thẩm Sơ Đường bực bội vô cùng, cô quay vào phòng, ngả người xuống chiếc giường to lớn mà cô đã kỳ công lựa chọn để nâng cao chất lượng giấc ngủ. Nhưng cô lại chẳng tài nào chợp mắt được nữa.

Tay chân vung loạn xạ trong không khí, cô tức muốn hộc máu đấm một hồi rồi xoay người đứng dậy.

Khi bước ra từ vòi sen trong phòng tắm, hơi nước ấm áp cũng xua dịu phần nào cảm xúc khó chịu. Cô quấn áo choàng tắm đi vào phòng thay đồ chọn quần áo để ra ngoài 

Đến Nam Lâm đã mấy ngày, cô chỉ quanh quẩn ở phòng tập. Mấy bộ váy của cô chẳng có dịp nào dùng đến.

Ánh mắt lướt qua những bộ lễ phục sang trọng treo thành hàng, cuối cùng cô vẫn chọn bộ quần áo tiện lợi để tập đàn.

Trước khi ra khỏi phòng thay đồ, cô quay người vỗ vỗ vào giá treo lễ phục: “Chờ tối mai chị sẽ sủng ái mấy đứa nhé!”

Ngày mai chính là buổi hòa nhạc nhạc chính thức, cô nhất định sẽ rực rỡ và nổi bật nhất!

Bước xuống lầu, quản gia đã chuẩn bị sẵn bữa sáng mà cô dặn dò tối qua.

Một phần bánh Boston creme, một phần sandwich ba tầng, hai chiếc bánh tart mâm xôi, một phần pudding caramel, cộng thêm một phần nigiri gan ngỗng và một ly cà phê Americano.

Thẩm Sơ Đường ngồi xuống bàn, cầm ly cà phê lên rồi lấy điện thoại ra, chọn góc đẹp nhất của mình và chụp một bức ảnh thật xinh.

Tiếp theo, cô mở tài khoản mạng xã hội, lần lượt đăng ảnh lên, kèm theo dòng chú thích:

Bận đến mấy cũng phải ăn sáng thật ngon nha!

Cuối cùng còn thêm một biểu tượng cảm xúc nháy mắt lè lưỡi.

Đăng thành công, 99+ thông báo bình luận lại có thêm tin mới.

Cô không mở ra, đặt điện thoại xuống, nhấp một ngụm cà phê, hai mắt lướt qua bàn đồ ăn rồi chọn chiếc sandwich ít calo nhất đưa vào miệng.

Mù tạt mật ong thơm ngọt báo hiệu lượng đường nạp vào hôm nay đã gần đến mức báo động.

Thẩm Sơ Đường đưa miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, lấy khăn ăn che môi, sau đó lấy son trong túi ra, soi gương dặm lại môi.

Cô nhàn nhạt nói với quản gia đang đứng đợi một bên: “Phần còn lại anh mang đi cho nhân viên dọn dẹp nhé.”

Quản gia hơi cúi người, gật đầu vâng lời.

Bước ra khỏi biệt thự, xe đã đợi sẵn ngoài cửa, quản gia cầm ô đưa Thẩm Sơ Đường lên xe.

Gió đầu xuân thổi lướt qua một ít mưa bụi trên cánh tay cô, làn da trắng nõn dường như không chịu được lạnh, hơi đỏ lên một mảng.

Cô nhíu mày, khẽ cằn nhằn: “Cái thời tiết tệ hại này.”

Lên xe, người giúp việc đi cùng xe đưa cô một tấm chăn lông, cô nhận lấy rồi điều chỉnh lưng ghế xuống thấp, cô dự định tranh thủ chợp mắt thêm một chút đồng thời trong lòng lại mắng con chim đáng ghét kia một lần nữa.

Xe chạy đều đều, Thẩm Sơ Đường ngủ một giấc say. Cô tỉnh dậy khi sắp đến phòng tập.

Khi xuống xe, cô đưa tay khẽ che miệng, ngáp một cái nhàn nhạt, thầm tính toán cô có nên bán căn nhà này rồi mua một căn khác không.

Dù sao, nếu cô thật sự kết hôn với nhị thiếu gia Từ gia, cuộc sống sau hôn nhân không hợp thì cũng có một nơi làm căn cứ bí mật của riêng mình.

Trong đầu đang tính toán chuyện đổi nhà, khi xuống xe không chú ý, chân cô dẫm vào một vũng nước nhỏ trước cửa.

Đôi sandal cao gót hở mũi, phần đế mỏng không chống nước khiến nước thấm vào, làm ướt những ngón chân trắng nõn.

Thẩm Sơ Đường nhấc chân vừa dẫm phải vũng nước lên.

Mấy ngày liền mưa nhỏ đã rửa sạch mặt đất, khắp nơi đều có những vũng nước nhỏ như vậy.

Không bẩn, nhưng lại làm tâm trạng cô xấu đi rất nhiều.

Người giúp việc đứng cạnh xe đang che ô vội vàng nói sẽ quay lại lấy một đôi giày khác cho cô.

Cô nghiêng đầu nhìn bàn chân dính những giọt nước sạch, từ chối: “Không cần.”

Toàn bộ trang phục hôm nay đều do cô tỉ mỉ phối hợp, thiếu một món đồ cũng không còn đẹp nữa. Nếu là ngày thường, cô đã ầm ĩ đòi phối lại từ đầu đến chân.

Nhưng hôm nay tâm trạng không tốt, cô cũng chẳng có cái nhàn nhã đó.

Người giúp việc che ô đưa cô đến trước cửa phòng tập, tài xế giúp đưa đàn vào phòng đàn rồi quay lại xe.

Nhờ ơn con chim đáng ghét, Thẩm Sơ Đường là người đến phòng đàn sớm nhất hôm nay, các sư huynh sư tỷ vẫn chưa đến.

Cô đang cầm khăn giấy lau vết nước ở chân thì sư tỷ Diêu Đát Lâm xách hộp đàn violin từ ngoài cửa bước vào, vẻ mặt là sự bất ngờ không giấu được.

“Oa! Đường Đường, hôm nay em đến sớm thật!”

Nghe tiếng, Thẩm Sơ Đường ngước mắt nhìn, vứt khăn giấy trong tay, nhíu mày, cằn nhằn với giọng điệu yếu ớt: “Darling ơi, em sắp tức chết vì con chim đáng ghét ngoài cửa sổ nhà em rồi!”

Chữ thứ hai trong tên của Diêu Đát Lâm đọc ba âm tiết. Đó là họ của mẹ cô ấy, các bạn học đều gọi cô ấy là "Darling" dựa theo âm điệu, vừa thân thiết vừa đáng yêu.

Diêu Đát Lâm làm học trò của Trần Thụ Thanh sớm hơn Thẩm Sơ Đường hai năm, nhưng không lớn tuổi hơn Thẩm Sơ Đường nhiều lắm. Ngày Thẩm Sơ Đường mới chuyển đến Nam Lâm, cô ấy đã nghe nói về "chuyện huy hoàng" của con chim đáng ghét rồi.

Cô ấy mở nắp chai sữa bò nóng mang cho Thẩm Sơ Đường, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô, phụ họa nói: “Nha! Con chim đáng ghét đó đúng là quá không biết điều! Tổ chim sang trọng như vậy mà cũng không thể khuất phục nó!”

Thẩm Sơ Đường nhận lấy sữa bò, liếc qua bảng thành phần, đảm bảo không có đường mía rồi mới đưa ống hút vào miệng.

Sau đó, cô oán giận: “Em còn bị quầng thâm mắt rồi này!”

Diêu Đát Lâm an ủi, nhếch cằm với cô: “Lát nữa tập xong, chị đưa em đi spa, ngủ một giấc thật ngon rồi về.”

Nhớ lại bản thân đã mấy ngày không đi làm đẹp, Thẩm Sơ Đường nhẹ nhàng chạm vào má, thần sắc không còn tươi tắn rạng rỡ nhưng cũng dịu dàng một chút, cô đáp lại: “Được thôi ạ.”

Lịch trình biểu diễn đã được sắp xếp từ sớm, hôm nay cứ theo thường lệ luyện lại một lần các bản nhạc là kết thúc.

Vừa mới thu dọn xong, Trần Thụ Thanh đã nói hôm nay ông muốn gặp mặt một người bạn cũ ở Nam Lâm, bảo họ tự giải tán.

Ông cười ha hả nhìn Thẩm Sơ Đường một cái: “Đường Đường có muốn đi cùng thầy không?”

Ngày thường Trần Thụ Thanh rất thân thiện, mối quan hệ với học trò giống như bạn bè.

Thẩm Sơ Đường chỉ nghĩ đến việc lát nữa đi spa, không để ý đến nụ cười ha hả kia có ý gì khác, cô đáp: “Không đi ạ, con muốn cùng Darling đi spa”

Trần Thụ Thanh cười gật đầu, dặn dò mọi người trên đường về cẩn thận rồi rời đi trước.

Địa điểm spa do Diêu Đát Lâm đặt, ở một khách sạn năm sao tại Nam Lâm.

Đến hiên cửa khách sạn, xe đỗ rất ổn định, một cánh cổng kiến trúc cổ điển hùng vĩ, khí thế mạnh mẽ đập vào mắt.

Gạch xám lật trụ, chạm khắc tinh xảo, nguy nga mà trang nghiêm.

Bảo vệ mặc trang phục nhà Đường tiến đến giúp mở cửa

Thẩm Sơ Đường cúi người bước ra khỏi xe, dù đã quen với những khách sạn năm sao phong cách châu Âu dát vàng rực rỡ, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một nơi như vậy, không khỏi cảm thấy mới lạ.

Sau khi đăng ký đặt chỗ ở quầy lễ tân, cô được một cô gái phục vụ mặc sườn xám dẫn đến phòng spa, Thẩm Sơ Đường nhìn những món đồ sứ Thanh Hoa thời Minh Thanh được trưng bày trong tủ kính dọc đường, hỏi khẽ: “Sao ở Kinh Triệu em chưa từng thấy cái này nhỉ?”

Khách sạn năm sao, khắp cả nước chỗ nào cũng có, nhưng riêng Kinh Triệu thì không có khách sạn này 

Mặc kệ nó nổi tiếng đến đâu, đến Kinh Triệu đều phải cúi đầu, van xin tin tức mới được mở cửa làm ăn!

Diêu Đát Lâm đẩy kính râm lên trán, nhìn trái nhìn phải những vật trang trí mang phong cách thủy mặc hài hòa với bố cục bên ngoài: “Chị cũng là lần đầu tiên đến, nghe nói đây là tài sản thuộc tập đoàn Từ thị, không mở chi nhánh bên ngoài, chỉ có duy nhất khách sạn này.”

Nghe thấy hai chữ Từ thị, Thẩm Sơ Đường dựng tai lên: “Từ thị ở Nam Lâm ạ?”

Diêu Đát Lâm gật đầu: “Chúng ta đang ở Nam Lâm, đương nhiên la6Từ thị ở Nam Lâm”

Diêu Đát Lâm và Thẩm Sơ Đường có mối quan hệ thân thiết, cô ấy biết Thẩm Sơ Đường mấy ngày nay đang buồn rầu vì chuyện hôn nhân thương mại 

Cô ấy nhìn cô gái phục vụ đang dẫn đường phía trước, ghé sát vào, cười tinh quái thì thầm trêu chọc: “Sản nghiệp chồng chưa cưới của em đó!”

Thẩm Sơ Đường vốn đã rất phiền muộn, cô giả vờ giận dỗi liếc nhìn Diêu Đát Lâm: “Em còn chưa đồng ý đâu.”

Thẩm Sơ Đường sở hữu vẻ đẹp mỹ nhân điển hình, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, đuôi mắt hơi hếch lên. Khi cô giận dỗi, giữa hai lông mày nhíu lại, nhìn như thể bị ủy khuất lớn lao, khiến người khác khó lòng không nhận sai.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến cửa phòng spa. Cô gái phục vụ đứng ở cạnh cửa, đưa tay chỉ vào bên trong: “Chuyên viên spa đã đợi hai vị ở bên trong, chúc hai vị thư giãn vui vẻ!”

Diêu Đát Lâm cười rạng rỡ, đẩy vai cô vào phòng: “Phải phải phải, chưa đồng ý thì không thể tính toán!”

Phòng spa cao cấp có đầy đủ tiện nghi. Hai người thong thả ngâm mình tắm rửa, sau đó  tắm gội thay quần áo rồi đi spa

Nằm sấp xuống trên giường mát xa, bàn tay của chuyên viên mát xa thả lỏng vai gáy cho họ

Vai và lưng của Diêu Đát Lâm đang căng cứng, giọng nói cũng thay đổi: “Sao em không thử yêu đương xem sao? Để khỏi bị chú Thẩm giục suốt ngày.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play