3

Thẩm Sơ Đường chẳng bao giờ keo kiệt với bạn bè, trong hội bạn bè, cô là người phóng khoáng nhất. Có điều, cô không thích bị ai lấn át hay nổi bật hơn mình. Ai cũng hiểu rõ chuyện này nên họ vẫn luôn sẵn lòng nâng niu, chiều chuộng cô 

Chủ yếu là vì gia thế cô quá hiển hách, gia tộc nào ở Kinh Triệu ít nhiều cũng có chuyện cần Thẩm gia giúp đỡ.

“À, dạo này tớ nghe phong phanh một tin đồn hay lắm.” Ôn Nhàn Nguyệt đặt ly champagne xuống, ngả người ra lưng ghế, kể về cái tin đồn cực kỳ hoang đường nhưng lại thú vị này:

“Nghe đồn là Đường Đường của tớ sắp kết hôn với nhị thiếu gia Từ gia ở Nam Lâm đấy, các cậu thấy có buồn cười không!”

Dù nói hai nhà môn đăng hộ đối, nhưng một bên ở phía Nam, một bên ở phía Bắc, chẳng liên quan gì đến nhau, thế nhưng còn kết hôn với con thứ nữa chứ.

Địa vị Thẩm gia ở Kinh Triệu không hề tầm thường. Trong nhà chỉ có duy nhất một cô con gái nên cô được cưng chiều hết mực 

Làm gì có chuyện dễ dàng kết hôn với một người chưa từng gặp mặt, mà ngay cả quyền lên tiếng cũng bị áp chế khi lấy một con thứ được chứ.

Nghĩ thôi cũng thấy cái người tung tin đồn này chắc đầu óc có vấn đề, toàn nói mấy chuyện không đâu vào đâu.

Lời này như một nhát dao đâm thẳng vào tim Thẩm Sơ Đường. Tâm trạng vừa mới vui vẻ trở lại bỗng chốc rơi xuống đáy vực.

Cô chán nản chống cằm, cam chịu rũ vai xuống, “Không phải tin đồn đâu.”

Hàng mi dài đen láy chớp hai cái, trong mắt như chất chứa ngàn vạn nỗi u sầu, cô tiếp tục nói: “Là thật đấy.”

Ôn Nhàn Nguyệt với đôi môi đỏ kinh điển, miệng há hốc hình chữ “O”. Mấy người kia cũng chớp chớp mắt, mãi một lúc sau mới định thần lại, ai cũng lộ rõ vẻ mặt bị sốc nặng.

“Hả?!”

“Thật hay giả đấy?!”

“Chú Thẩm nghĩ cái gì thế không biết?!”

“Nhị thiếu gia Từ gia kia làm sao xứng với đại tiểu thư Thẩm gia được!”

Mấy cô tiểu thư cứ thế nhao nhao lên, loạn cả một góc.

Ngược lại, Thẩm Sơ Đường lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô khoanh tay lười biếng ngả lưng ra ghế sofa, “Cùng lắm thì sau hôn nhân ai chơi theo ý người nấy, tớ bao nuôi tiểu bạch kiểm là được.”

Cô đã nghĩ thông rồi. Nếu đã là chuyện phải làm, cô sẽ thản nhiên chấp nhận, nhưng vẫn phải khiến ba Thẩm khó chịu một chút.

Ôn Nhàn Nguyệt bật cười ha hả, giơ ngón cái lên, “Vẫn là Đường Đường thông suốt nhất.”

Sống trong giới thượng lưu này, ai mà chẳng biết đàn ông ở tầng lớp này toàn là lũ rác rưởi. Nếu đã không thể tránh được, chi bằng cứ tận hưởng cái vui trước mắt.

“Nhưng mà, Từ gia không phải còn có một trưởng tử sao? Hiện giờ là người nắm quyền cả tập đoàn Từ thị, anh ta là miếng bánh ngọt của giới thượng lưu đấy. Bao nhiêu người có quyền muốn gả con gái cho anh ta kìa! Tớ nhớ anh ta cũng chưa lập gia đình mà, sao chú Thẩm không gả cậu cho người này?”

Khi Ôn Nhàn Nguyệt nhắc đến chuyện này, Thẩm Sơ Đường đang nhắn tin cho người giúp việc giúp cô thu dọn hành lý ở nhà.

Tuần sau cô phải đi Nam Lâm tham gia buổi hòa nhạc, rồi nhân tiện đi giải sầu, đỡ phải ngày nào cũng chạm mặt ba Thẩm, cả hai người đều thấy phiền

Cô đi ra ngoài một chuyến, váy áo, túi xách, trang sức, thu dọn lại là cả một công trình lớn.

Người giúp việc hỏi cô mang nhiều váy hay nhiều quần áo hơn.

Thẩm Sơ Đường không thích mặc quần áo, trừ những trường hợp đặc biệt thì sẽ không mặc. Hơn nữa, sắp vào xuân rồi, cũng không lạnh đến mức nào đâu.

Cô nhắn: 【Váy.】

Nghe loáng thoáng lời Ôn Nhàn Nguyệt nói, cô không mấy để tâm, hơi bĩu môi đỏ mọng, nửa giận nửa ghét bỏ nói: “Tớ không thích mấy ông già đâu.”

Mấy ngày sau, chưa thấy người đã thấy đồ đạc.

Chỉ riêng quần áo thôi, Thẩm Sơ Đường đã đóng gói hơn mười vali cỡ lớn. Liana và bảo mẫu đứng trong vườn biệt thự Thẩm gia, cả hai lần lượt kiểm kê rồi cẩn thận chất lên xe vận chuyển.

Cái cảnh tượng đó giống hệt như một cuộc di cư long trọng vậy.

Bảo mẫu mặt mày ủ rũ, khóc mếu máo, “Nếu tiểu thư thật sự gả về Nam Lâm, thì chị cũng đóng gói em vào vali mà mang đi cùng nhé! Em không nỡ để tiểu thư một mình lẻ loi đi xa như vậy đâu!”

Sau khi xác nhận toàn bộ vali đã được chất lên xe, quản gia trèo lên ghế phụ, nói với tài xế: “Đi thôi!”

Liana và bảo mẫu đứng nhìn theo.

Nhìn chiếc xe ngày càng xa dần, Liana chăm sóc cô hai mươi năm cũng không kìm được lau khóe mắt, “Không phải đâu.”

Chưa kết hôn nhưng việc chuyển vali để đi chơi đã buồn thế này, nếu ngày đó đến chắc khổ sở chết mất.

Nói xong, hai người nhìn nhau, ôm chầm lấy nhau khóc rống.

Thế nhưng, nỗi buồn vui của con người không hề tương đồng.

Cô nhìn hơn mười vali chất đống nhưng vẫn không hề vơi đi chút nào trong phòng thay đồ rồi khẽ cắn môi hồng, tự hỏi liệu mình có mang hơi ít đồ không.

Tháng Tư ở Nam Lâm, cỏ xanh chim én bay lượn, hoa đào khoe sắc, cành hồng tươi cùng sắc xanh hòa quyện, một cảnh tượng vui tươi, tràn đầy sức sống.

Hai ngày trước buổi hòa nhạc, các thành viên ban nhạc đã tập hợp đầy đủ để tổng duyệt trước buổi biểu diễn.

Vào ngày tập luyện, Thẩm Sơ Đường ngủ nướng, cô tỉnh dậy một cách uể oải trong tiếng chim hót líu lo.

Khoảnh khắc ý thức hoàn toàn trở lại, cô hổn hển đẩy chiếc bịt mắt lên trán, đôi mắt đẹp giận dữ nhìn về phía cửa sổ đang bị rèm che kín mít.

Ba giây sau, cô vén chăn rời khỏi giường.

Chiếc chăn tơ tằm mềm mại óng ánh, theo động tác của cô lướt qua ga trải giường, "Bộp" một tiếng rơi xuống thảm.

Đèn ngủ cảm ứng bên giường nhận ra cơ thể người, theo bước chân dồn dập của cô, từ từ kéo dài trên sàn gỗ, chiếu sáng hướng đi.

Không chờ được hệ thống rèm tự động hoạt động, tấm rèm dày bị kéo mạnh ra.

Thẩm Sơ Đường lập tức chui vào khe hở giữa rèm và cửa sổ.

Trên khung cửa sổ kính sạch bong không một hạt bụi, một chú chim sẻ nhỏ với đôi cánh hơi ướt đang đứng hót líu lo

Nhận thấy động tĩnh, nó quay đầu nhìn lại, cái mỏ nhỏ khẽ nhếch, vài giây sau như không có chuyện gì xảy ra, nó quay đầu lại và tiếp tục cất tiếng hát vang.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play