Chương 5: Ngày đầu đi học và vết rạn đầu tiên
Hôm nay là ngày Lục Tô Niệm nhập học.
Trường học quốc tế danh tiếng ở kinh đô, nơi chỉ toàn con cháu gia tộc quyền thế.
Tô Tinh Vũ nắm tay con, đứng trước cổng trường mà lòng cứ lăn tăn. Cậu bé mới năm tuổi nhưng phải đối mặt với môi trường hoàn toàn mới, không người quen, không bạn bè. Nhưng trước khi cậu kịp lo lắng lâu, Lục Diễn Thành đã cúi xuống, sửa lại cổ áo cho con trai, giọng dứt khoát:
“Không cần phải sợ. Con là con của ba. Dù là ở đâu… con cũng đứng đầu.”
Lục Tô Niệm gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt long lanh quyết tâm.
---
Sau buổi đưa con vào lớp, Tô Tinh Vũ vừa bước ra khỏi cổng trường thì có người chặn lại.
“Xin lỗi, anh là Tô Tinh Vũ?”
Một người phụ nữ mặc đồ nhã nhặn, dáng vẻ quý phái, nở nụ cười lịch thiệp – nhưng ánh mắt lại đầy toan tính.
“Tôi là mẹ của Tạ Tuệ – học chung lớp với con trai anh. Có thể… cùng nói chuyện một chút chứ?”
Tinh Vũ hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.
---
Cuộc trò chuyện diễn ra trong một quán trà cao cấp gần trường. Người phụ nữ nọ tên là Dương Nhã Chi, từng là hoa khôi giới thượng lưu, nay là phu nhân một gia tộc có tiếng.
“Cậu thật khéo giấu đấy… nhìn không ra, con trai cậu chính là con của Lục Diễn Thành.”
Tô Tinh Vũ siết chặt ly nước, cảnh giác bộc lộ rõ.
Dương Nhã Chi cười nhẹ:
“Đừng lo, tôi không có ác ý. Nhưng cậu nên biết… ở kinh đô này, không phải chỉ cần bám được một người đàn ông có tiền là có thể yên thân.”
“…Tôi chưa từng có ý định đó.”
“Vậy tốt.” – Ánh mắt bà ta sắc lạnh thoáng qua – “Chỉ cần cậu biết điều. Đừng nghĩ đến chuyện trèo cao, cũng đừng để con trai mình bị dùng làm con cờ.”
---
Chiều hôm đó, khi Tô Niệm được đón về, cậu bé lon ton chạy tới ôm chân mẹ:
“Mẹ ơi! Con kết bạn được với bạn tên Tạ Tuệ! Bạn ấy bảo sẽ cho con xem hồ cá lớn nhà bạn ấy!”
Tô Tinh Vũ khựng lại. Tạ Tuệ? Con gái của Dương Nhã Chi?
Cậu cúi xuống ôm con, nhẹ giọng:
“Niệm Niệm… dù là ai chơi với con, con cũng phải giữ khoảng cách một chút, được không?”
“Dạ…” – Cậu bé hơi ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
---
Tối hôm ấy, khi Lục Diễn Thành về nhà, hắn liếc nhìn thấy dấu hiệu căng thẳng trên mặt Tinh Vũ, liền hỏi thẳng:
“Có người chặn em?”
Tô Tinh Vũ khẽ gật.
“Là Dương Nhã Chi. Em nghĩ bà ta đang dò xét… hoặc bắt đầu ra tay.”
Lục Diễn Thành không nói gì. Nhưng trong ánh mắt hắn, cơn bão đang dần hình thành.
“Tôi đã cho bọn họ cơ hội được sống yên. Nếu họ không biết quý… thì đừng trách tôi nhẫn tâm.”