Mộ Dung Ấp: “...”
Được rồi, hôm nay ít nhất nàng cũng biết đến lớp.
“Đây cũng là đệ tử dưới trướng ngươi sao?” Tôn trưởng phù tu bên cạnh cười nói, “Xem ra đã mơ một giấc mơ đẹp, rất ít khi thấy đệ tử nào thoải mái như vậy ở Hàn Lai Phong.”
Mộ Dung Ấp cũng không tiện phủ nhận, chỉ nói: "Nàng có chút bản lĩnh, khuyết điểm duy nhất chính là lười biếng.”
Không coi tỷ thí ngày thường ra gì, mỗi lần đều trốn tránh, chỉ muốn tiết kiệm sức lực.
Nếu nói Quan Thời Trạch là mầm mống tốt thuần túy, vậy thì Liên Mộ chính là… mầm mống hỗn tạp phát triển lung tung nhưng lại sinh trưởng ngoài ý muốn.
Một tôn trưởng đan tu nói: “Trốn việc thì cũng dễ giải quyết thôi, cứ theo cách mà kiếm tu các ngươi hay dùng, dạy dỗ một trận là được rồi.”
Mộ Dung Ấp: "..." Chẳng lẽ hắn không ra tay sao?
Không, là do Liên Mộ này quá giảo hoạt, da mặt lại dày, đánh cũng như không đánh, chẳng có gì khác biệt.
Mỗi lần hắn tức giận muốn đánh nàng, nàng lại giống như con lươn, chạy nhanh hơn ai hết, sau khi bị hắn đánh mấy lần, thậm chí còn có kinh nghiệm, có thể đỡ được chiêu của hắn.
Chỉ cần nhìn phản ứng tại chỗ của nàng, Mộ Dung Ấp có thể thấy, nếu nàng chịu khó luyện tập, sẽ không thua kém bất kỳ ai.
Nhưng Liên Mộ lại không chịu, chỉ cần Mộ Dung Ấp không ép nàng, nàng sẽ lười biếng hết mức có thể, giống như ra thêm một chiêu là muốn mạng nàng vậy, rõ ràng là đang lười biếng.
Nhân lúc người đông thế này, mấy vị tôn trưởng thương lượng, quyết định cho tất cả đệ tử kiếm tu một chút áp lực, vừa hay cũng thử xem thực lực của các đệ tử.
Sau khi thương lượng xong, Mộ Dung Ấp lập tức ngự kiếm bay tới giữa sân đấu.
Các đệ tử thấy tôn trưởng tới, những người không tỷ thí liền tiến lên hành lễ, những người đang tỷ thí trực tiếp dùng tuyệt chiêu, mấy chiêu liền nhanh chóng kết thúc tỷ thí.
Mộ Dung Ấp: “Mấy ngày nữa là khảo thí nhập môn chính thức của tân đệ tử, cuộc tuyển chọn danh ngạch đại hội tiên môn cũng sắp bắt đầu, vừa hay hôm nay mọi người đều tập trung ở đây, tân đệ tử có thể tự mình chọn một sư huynh sư tỷ để tỷ thí thỉnh giáo.”
Vừa dứt lời, các tân đệ tử lập tức trở nên náo nhiệt, ngược lại là các sư huynh sư tỷ không có phản ứng gì.
Mộ Dung Ấp nói xong, liền giao lại sân đấu cho đám đệ tử này, trước khi đi, hắn nhìn xuống dưới gốc cây, Liên Mộ vẫn đang ngủ.
Mộ Dung Ấp nhặt một viên đá lên, búng từ đầu ngón tay ra, vừa vặn đánh trúng mi tâm của Liên Mộ.
Liên Mộ đang nằm mơ thấy mình đánh bại toàn bộ Trích Tinh Lâu, sau đó một đêm trở nên giàu có, đột nhiên cảm thấy trán đau nhói, mở mắt ra nhìn, không có gì cả.
Sau đó nàng nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Mộ Dung Ấp ở phía xa: “...”
Mộ Dung Ấp mặt không cảm xúc đi tới, túm lấy cổ áo Liên Mộ, lôi nàng dậy.
Liên Mộ mở mắt lần nữa, nhìn thấy mặt Mộ Dung Ấp: “...”
Nàng suýt chút nữa đã tưởng là ác mộng, thấy Mộ Dung Ấp sắp giơ nắm đấm lên, nàng giật mình lập tức đứng thẳng người: “Tôn trưởng, sao ngài lại tới đây?”
Mộ Dung Ấp: “Ta không tới, ngươi định ngủ ở đây cả ngày sao?”
Liên Mộ nhìn ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu, cố gắng cãi lại: “Không có, ta mới ngủ chưa tới nửa canh giờ.”
Mộ Dung Ấp chỉ vào các sư huynh sư tỷ trên sân đấu: “Chọn một người.”
Liên Mộ do dự nói: “Chuyện này... không tốt lắm đâu? Tôn trưởng, ta còn nhỏ không vội tìm đạo lữ.”
Mộ Dung Ấp mỉm cười: “... Ta bảo ngươi chọn một người để tỷ thí.”
Liên Mộ còn muốn biện minh cho mình, Mộ Dung Ấp liếc mắt nhìn nàng một cái, Liên Mộ đành phải chạy tới sân đấu tìm người.
Đương nhiên, kết quả là không tìm được.
Các sư huynh sư tỷ không muốn đánh nhau với tân đệ tử, đều tự tìm bạn của mình.
Thỉnh thoảng có một hai tân đệ tử may mắn, có cơ hội giao đấu với bọn họ, nhưng vừa mới lên sân, đã bị các sư huynh sư tỷ trực tiếp giải quyết bằng một chiêu, không hề nương tay, tân đệ tử yếu đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Đây chính là phong cách đánh nhau của kiếm tu, sẽ không bỏ qua bất kỳ đối thủ nào, cho dù là sư đệ sư muội của mình. Trong mắt bọn họ chỉ có mạnh yếu, không có thân phận.
Liên Mộ không tìm được đối thủ chỉ có thể trà trộn vào đám đông, cùng Quan Thời Trạch, đứng xem người khác tỷ thí.